Xưa đậu cử nhân là đủ điều kiện
để bổ làm quan, cái làm nên cử nhân này có thể chỉ cần ở trong
làng cũng tạo ra được, có khi còn tạo ra tiến sĩ, trạng nguyên ấy
chứ. Xưa cuộc sống có đơn giản thì vẫn là việc của con người, cũng
tranh chấp, trộm cắp, cướp, hiếp, giết, giặc giã, tranh ngôi, cướp
quyền.
Ngoài việc ngược nghịch, quan còn
lo cả thuần phong mỹ tục nơi mình trị nhậm, lo cho cuộc sống ngày
càng sung túc.
Thế giới còn có giống người chuyên
chế tạo đủ loại phương tiện, nhất là các phương tiện tạo ra sức
mạnh khủng khiếp, những phương tiện tiết kiệm sức người, họp lý hóa
sức người. Họ hay về phương tiện, cuộc sống hòa họp với tự nhiên
chưa chắc họ đã hơn ta.
Gặp sức mạnh ta bỏ hết, tôn sùng
sức mạnh mà không biết được sức mạnh đó có được là do tôn trọng con
người. Những chế độ không tôn sùng con người sớm muộn đều dẫn đến
kết cục ngoài mong muốn.
Đến nay đã có một lớp quan lại
mới, số này khi hết quan hoàn dân may ra ngàn người được một người
có thể làm thầy cho hậu sinh, làm dày thêm cái văn hóa văn minh làng
mình, nước mình nơi đã nâng bước mình.
Một thế hệ văn minh, văn hóa mới
rất giỏi tàn phá trong nhiệm kỳ mình đảm trách, khả năng tàn phá
có khi vẫn còn mạnh sau khi đã về vườn, về rừng, về núi, kể cả về
phố. Cái xứ sở càng làm to, càng sợ dân, càng không có khả năng nói
chuyện với dân (trao đổi một cách bình đẳng, không phải nói vào bục
) sao lại thế nhỉ. Cũng có khi dân tránh quan, chỉ khi tụ tập đông
người mới mạnh mẽ yêu cầu, khi một mình với quan, cũng nhanh chóng
học được cái bài của quan em là xun xoe dạ vâng, hòng trông có lúc
quan sẽ rủ lòng thương.
Làng bây giờ cũng chẳng còn gì để
có thể lấy làm bảo bối để vào chốn quan trường mưu ích nước lợi
dân. Không có gì của làng, khi mãn quan cũng chẳng có gì trả lại
làng, làng là cái xác không hồn, tàn tạ nhanh chóng theo thời gian,
hàng loạt các ô trụ bê tông ngày càng dày đặc trấn yểm tất cả các
loại làng.
Chỉ có tiến lên thôi, không tiến
được nữa thì chết, chết khi tại vị tang lễ sẽ rầm rĩ hơn. Cố gắng
lên, trận này là trận cuối cùng, trận nào cũng là trận cuối cùng,
thà chết trên chính trường còn hơn là thoái lui, dù có lui vẫn chiến
vì đệ tử mình, rồi phải chiến vì còn nhiều lời nguyền đã bị yểm
trước khi ra quân.
Nên chỉ có tiến vi quan, thoái vi
quan (có thể là quan tài ) mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét