Lận đận
Vần thơ ta rơi xuống
Giữa cuộc đời huyễn hoặc
Giắc mơ ta tan biến
Vào trong cõi hư vô
Bao năm đời lận đận
Bào nhẵn một kiếp người
Ta giữa đời trơ trụi
Trong kiếp sống ngu ngơ
Ta đâu còn mơ trăng
Ta đâu còn mơ gió
Gió trăng cũng xa vời
Nên mơ cùng cỏ cây ...
Phi Vũ
09/02/12
Người theo dõi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)