Người theo dõi

5 thg 12, 2010

Không có hậu phương

Cuộc chiến chống giặc ngoại xâm của ta thắng lợi một phần rất lớn vì người chiến sĩ rất yên tâm với hậu phương của mình, gia đình, làng xóm, chính phủ lo lắng đến từng người thân của chiến sĩ. Người chiến sĩ dù có hy sinh cũng là một cống hiến cho những điều tốt đẹp. Giặc này đi rồi mọi người hân hoan chiến thắng nhưng lại thấy nhiều thứ giặc khác xuất hiện. Đất nước yêu chuộng hòa bình có khi nào muốn binh đao, còn phải cấp ngựa, cấp thuyền, cấp lương cho giặc về nước mà. Giặc ngoại xâm rồi giặc nội xâm, các chiến sĩ lại dũng cảm xông ra diệt giặc, một mình một ngựa, nếu có hai chiến sĩ trở lên thì lại bị vu oan là giặc. Ta và giặc xen lẫn cài răng lược, có khi giặc lại ở thế chính nghĩa, ta thành giặc, người chiến sĩ không chỉ sẵn sàng hy sinh bản thân mình mà người thân cũng có thể hy sinh hoặc bị thương, làng xóm không dám giúp đỡ vì sẵn sàng bị vu cáo là giặc hoặc gây khó dễ mọi mặt. Chỗ cần tin tưởng là ta thì lại là giặc, giặc trong giặc ngoài cấu kết. Một thế trận chiến tranh chưa từng có trong lịch sử của ta, vì giặc rất thuận lợi trong bình phong là ta, ta rất dễ bị giặc vu cho là giặc. Có những trận đánh chiến sĩ ta tưởng hy sinh tại trận, người chiến sĩ mưu trí và quyết tử vì đất nước đã chiến thắng, chỉ khi đó nhân dân mới dám hồ hởi mang hoa đến tặng. Người chiến sĩ không có hậu phương và chính người thân mình cũng bất đắc dĩ bị kéo ra mặt trận. Người chiến sĩ về cuộc sống thường nhật sẽ bị giặc bao vây theo dõi, người nhát sẽ không dám gần gũi chiến sĩ, mỗi một chiến sĩ như những chiến sĩ tình báo hoạt động thầm lặng trong lòng địch và có thể bị thủ tiêu bất cứ lúc nào. Địch mưu ma chước quỷ, chúng biến gia đình, người thân của chiến sĩ cũng thành thiên la địa võng. Người chiến sĩ chỉ có một nơi duy nhất là lòng mình để tạm ngơi nghỉ sau mỗi đợt xông trận. Vì chính nghĩa trỗi dậy mà sau mỗi đợt hy sinh hoặc bị thương chiến sĩ ta vẫn quyết không lui, chính nghĩa là đường dây duy nhất kết nối các chiến sĩ, chỉ huy là âm hồn tổ tiên và linh khí đất này. Có những trận muôn người như một cùng một quyết tâm dù không gặp mặt, không hội họp, không hợp đồng, linh khí tổ tiên luôn dõi bước cháu con. Trời đất luôn thử thách ta, đưa ta vào một thế trận người chiến sĩ không hậu phương, tất cả đều là chiến trường, chỉ có một khoảng nhỏ trong tâm hồn là yên bình để chiến thắng mọi loại kẻ thù, oái oăm nối tiếp oái oăm trên đất này.