Được đi xe máy đã có hồi là niềm mơ ước của nhiều người, ngồi sau xe đã sướng lắm rồi, dù là đường đá xóc lồng lộn. Nếu mà lại được cầm lái thì đúng là lên tiên.
Rất nhiều anh chưa biết chạy xe thế nào cũng sẵn sàng lên xe. Thích quá có khi đêm về còn nằm mơ được đi xe, sáng hôm sau vẫn còn sướng rân rân.
Tại sao lại thích chạy xe nhỉ ? Nếu chỉ có lý do thể hiện ta là người có của thì cũng chưa thuyết phục lắm. Cái chính là thích được điều khiển, bắt phải theo ý ta. Không có gì đáp ứng nguyện vọng đó nhanh bằng chạy xe.
Để ý kỹ thì thấy xe phụ thuộc rất nhiều vào người chạy, nếu tỉnh táo thì chạy cẩn thận, nếu tây tây rồi thì chạy khiếp lắm, khi khỏe thì chạy nhanh, khi yếu chạy chậm có khi còn không muốn chạy, có khi muốn vượt xe khác chạy cũng khiếp, có khi chạy biểu diễn lạng lách, sợ nhất là đua xe, có khi bỏ hai tay ra để chạy.
Ở ta có cái tài là làm cho xe chạy hơn mức thiết kế nhiều, người ta gọi là xoáy nòng, lúc đó xe chạy nhanh lắm mà không có gì bảo đảm rằng nó sẽ an toàn. Cái hồi ấu trĩ xe chạy số 1 số 2 mà lại ga to, chạy xe mà giống như phi ngựa nhưng khổ hơn phi ngựa nhiều. Để tiếp cận với văn minh thật là vất vả.
Bây giờ kỹ thuật chạy có thể không thành vấn đề nữa, nhưng lúc sần sần thì anh ấy chạy khiếp lắm, lúc mệt anh ấy có vẻ không muốn chạy, lúc có việc riêng anh ấy chạy bất chấp luật lệ. Khi tai nạn xảy ra thường là người ngồi sau và người xung quanh bị thương nặng vì không chủ động được với tình hình.
Chạy xe nó cũng lạ là nó sinh nghiện, đã quen chạy nếu không được ngồi điều khiển xe là người thấy khó chịu.
Lại còn việc tập xe, nhiều khi trẻ nhỏ được nuông chiều cũng cho tập xe, người ngồi sau điều khiển hết, người tập xe chỉ ngồi đấy cho oai. Hao xăng nhất là việc chạy không không chả biết đi đâu.
Để ý mấy người chạy xe ôm thấy rất ít người bỏ nghề, chẳng phải sung sướng gì mà chẳng qua vì thói quen điều khiển.
Rất nhiều anh chưa biết chạy xe thế nào cũng sẵn sàng lên xe. Thích quá có khi đêm về còn nằm mơ được đi xe, sáng hôm sau vẫn còn sướng rân rân.
Tại sao lại thích chạy xe nhỉ ? Nếu chỉ có lý do thể hiện ta là người có của thì cũng chưa thuyết phục lắm. Cái chính là thích được điều khiển, bắt phải theo ý ta. Không có gì đáp ứng nguyện vọng đó nhanh bằng chạy xe.
Để ý kỹ thì thấy xe phụ thuộc rất nhiều vào người chạy, nếu tỉnh táo thì chạy cẩn thận, nếu tây tây rồi thì chạy khiếp lắm, khi khỏe thì chạy nhanh, khi yếu chạy chậm có khi còn không muốn chạy, có khi muốn vượt xe khác chạy cũng khiếp, có khi chạy biểu diễn lạng lách, sợ nhất là đua xe, có khi bỏ hai tay ra để chạy.
Ở ta có cái tài là làm cho xe chạy hơn mức thiết kế nhiều, người ta gọi là xoáy nòng, lúc đó xe chạy nhanh lắm mà không có gì bảo đảm rằng nó sẽ an toàn. Cái hồi ấu trĩ xe chạy số 1 số 2 mà lại ga to, chạy xe mà giống như phi ngựa nhưng khổ hơn phi ngựa nhiều. Để tiếp cận với văn minh thật là vất vả.
Bây giờ kỹ thuật chạy có thể không thành vấn đề nữa, nhưng lúc sần sần thì anh ấy chạy khiếp lắm, lúc mệt anh ấy có vẻ không muốn chạy, lúc có việc riêng anh ấy chạy bất chấp luật lệ. Khi tai nạn xảy ra thường là người ngồi sau và người xung quanh bị thương nặng vì không chủ động được với tình hình.
Chạy xe nó cũng lạ là nó sinh nghiện, đã quen chạy nếu không được ngồi điều khiển xe là người thấy khó chịu.
Lại còn việc tập xe, nhiều khi trẻ nhỏ được nuông chiều cũng cho tập xe, người ngồi sau điều khiển hết, người tập xe chỉ ngồi đấy cho oai. Hao xăng nhất là việc chạy không không chả biết đi đâu.
Để ý mấy người chạy xe ôm thấy rất ít người bỏ nghề, chẳng phải sung sướng gì mà chẳng qua vì thói quen điều khiển.