Người không có linh tính, đất không có linh khí khí thì không thể có những câu thơ "đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
những buổi ngày xưa vọng nói về " . Có dạo người ta cố sáng tác các bài hát ca ngợi địa phương nhưng thử hỏi có mấy địa phương có bài ca mà cả nước nghe thấy hay. Có người sẽ nói thủ đô tập trung nhiều văn nghệ sĩ nên có nhiều tác phẩm hay về thủ đô. Có đô thị số văn nghệ sĩ chắc không thua kém thủ đô, số tiền đầu tư lại càng không kém nhưng chắc chắn số lượng tác phẩm lay động lòng người không nhiều được, và rất nhiều vùng đất không thấy xuất hiện một tác phẩm nào tầm quốc gia. Các tác phẩm nghệ thuật tự phát từ các nghệ sĩ khi linh khí từ đâu đó làm nghệ sĩ bật lên âm thanh, hình ảnh, hình tượng. . . nghệ sĩ như một người có linh tính nhạy nhất để phát ra những gì làm lòng người xao động. Nghệ sĩ mang yếu tố bẩm sinh nhiều hơn, nếu đào tạo được hàng loạt nghệ sĩ chắc thì địa phương nào cũng lập trường giảng dạy ra nghệ sĩ. Linh khí non sông thật dồi dào thời nào cũng cho công chúng thưởng thức những món ăn tinh thần vô giá, mỗi một tác phẩm hay dường như nó cho linh hồn người ta được ghé vào nghỉ ngơi một cách thỏa nguyện, nó làm cho linh hồn như lắng lại, dịu xuống. Linh khí non sông dù dồi dào nhưng không phải vô tận, nếu nó cứ bị đào bới, bị làm biến dạng thì chắc chắn linh khí sẽ mất hoặc giảm linh thiêng và hậu quả của nó khó mà khắc phục được. Những kẻ vô nhân là những kẻ thường nắm trong tay nhiều công cụ để làm biến dạng tất cả, nguy thay, nguy thay.