Người theo dõi
25 thg 2, 2011
Nghề trồng lúa nương sẽ phát triển
Tốc độ lấp ruộng lúa để làm mặt bằng cho các loại công trình không có dấu hiệu chậm lại, nguy cơ nước biển dâng là có thật, đập nước thượng nguồn sông Mê Kông vẫn tiếp tục làm, đồng bằng sông Cửu Long không trồng được lúa là có thể, gạo để ăn sẽ không đủ dùng. Rất may cho dân ta có khả năng trồng lúa ở mọi loại địa hình, nhìn những ruộng mạ từ ngoài đồng được đem về sân nhà khi gặp năm trời quá lạnh để bảo đảm có mạ để cấy tự dưng thấy sướng vô cùng vì khả năng thích nghi của ta rất mạnh. Bây giờ máy ủi máy xúc là rất thông thường, đồi núi trọc của ta rất nhiều, dùng máy làm ruộng bậc thang vừa có gạo ăn vừa tránh sói mòn đồi núi. Trồng lúa khô năng xuất có thể thấp nhưng chất lượng gạo không hề thấp. Ruộng bậc thang lại tạo được cảnh quan đẹp cho thiên nhiên. Lúa nương chỉ trồng được một vụ vào mùa mưa, mùa thiếu nước trồng cỏ nuôi bò, xứ ta luôn phải tìm cách sinh tồn trong mọi điều kiện oái oăm, khổ thật mà không biết còn cách nào khác.
Cái mồm
Cái mồm có một số chức năng và đáng chú ý nhất là chức năng nói của nó. Có mồm thì phải nói thôi, nói những gì nó nghĩ, nghĩ những gì nó thấy. Bây giờ lại có vô vàn cách để thấy, nên cái để suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ thì phải nói ra. Vậy mà lại có chuyện nói cái mình không nghĩ, không tin, nói cái mình không thấy, đáng nói mà không nói, phải nói mà không nói. Thế giới mà câm hết thì ta làm sao mà thắng được trong hai cuộc kháng chiến, câm hết thì cái băng xã hội đen ở Sài Gòn nó đã hoàn thành đại hội giang hồ toàn quốc, có khi nó còn đại hội giang hồ thế giới ấy chứ vì nó cũng đã giao du với giang hồ thế giới. Người cầm quyền yêu cầu xã hội nói theo ý họ đây là bước đầu tiên để xã hội ngày càng tệ hại có vẻ vô phương cứu chữa. Người cầm quyền cũng tổ chức ra bộ phận chuyên nói theo ý mình, họ tạo ra đủ lý do để phải nói theo một hướng, sai làm lắm. Nghĩ là nghĩ những cái gì đã thấy, nói là nói những cái gì đã nghĩ, chứ không thể tôi thấy, tôi nghĩ, tôi nói, mọi người phải nói như tôi, phải nghe tôi nói. Trong chiến tranh có thể chỉ có một tiếng nói duy nhất là lên án tội ác của giặc, cổ vũ toàn dân đánh giặc, bây giờ trở lại cuộc sống bình thường, những tiếng nói tự nhiên tự nhiên cất lên, nếu ngăn cản hay ngăn cấm nó vẫn tìm cách cất lên. Cái mồm nó ở ngay vị trí trang trọng, vậy mà nó chưa bao giờ được coi trọng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)