Ấy chết không phải dựa cột vì án tử hình, dựa cột mà nghe thôi. Muốn dựa cột thì dựa, kể cả dựa cột rồi chết cũng tự do mà dựa.
Hồ Chủ Tịch đã từng dựa cột nghe cha và các bậc tiền bối bàn thế sự là chất men gây lòng ái quốc. Thử hỏi chế độ thuộc địa cấm hết các cuộc đàm đạo liệu có một Nguyễn Ái Quốc không.
Các cuộc đàm đạo vẫn diễn ra trực tiếp trước diễn đàn Quốc hội đấy thôi.
Không phải vậy đâu, có vài người thực tình đàm đạo thôi, còn nơi người ta đàm đạo thật có trời biết.
Một nhóm người ưu tú tụ tập công khai nghiên cứu, thảo luận và nhanh chóng bị ép giải tán. Vậy là họ phải nhanh chóng tụ tập đàm đạo rồi giải tán ngay.
Các nhóm tụ tập ảo tăng lên, dù sao giải tán nhóm ảo cũng khó hơn. Các cá nhân để an toàn thì một mình độc diễn, tránh khép tội nhen nhóm yêu nước.
Không dựa cột thì biết đường nào mà thưa thốt, không thưa thốt được thì câm, câm không trao đổi được để tìm phương án tối ưu, chỉ biết hành động theo bản năng. Bản năng là quá ít tính người, ít tính người mọi loại tội phạm tăng lên.
Tội phạm khi xử quan tòa thiên về nơi kết tội, ép nơi gỡ tội, người vô tội thành có tội, tội phạm lại tiếp tục tăng. Người được quan tòa bênh càng gia tăng hành xử phi nhân tính, tội bột phát do bảo vệ lợi ích sống còn của mình tăng, tội do liên quan đến việc phản đối các hành xử sai trái tăng.
Người dựa cột để chết tăng, người chưa kịp dựa cột đã chết tăng.
Đằng nào cũng dựa cột thì hãy dựa cột để sống, đừng dựa cột để chết.