Trường thi bây giờ đã đi vào cửa sau, đi vào xó bếp, đi vào nhà hàng, vợ của giám khảo có quyền cấp bằng. Thi để làm gì, cấp bằng để làm gì?
Để xác nhận người đi thi đã đạt được một cái chuẩn nào đó để làm một việc gì đó.
Không nên quan trọng vào cái chứng nhận ấy, nhưng cứ phải chờ chiến tranh để đánh thắng úy thì phong úy, thắng tá thì phong tá, thắng tướng thì phong tướng hay sao.
Các bậc tiền bối còn nhiều lắm, được các bậc này chứng nhận là đủ rồi.
Tùy theo ngành nghề và sở nguyện mà có những vị “đầu đảng” xác nhận, có một xác nhận đó có mà sống cả đời.
Thì bây giờ vẫn vậy chứ có gì khác đâu. Chú cho anh gửi thằng em nhé, thằng đó nó là cháu của anh đấy… cần gì bằng cấp cho phức tạp.
Người bảo lãnh, người đủ uy tín sẽ bảo lãnh được, một người không đủ bảo lãnh thì ngàn vạn người bảo lãnh có tin không?
Chắc nhiều người còn nhớ chuyện tiếng trống năm 98, mọi người đánh trống, đánh cho xẹp cái trống của người đàn ông (tức là cái bụng to); thời đó chưa có bệnh béo phì, nên chỉ một số thành phần nào đó mới đủ điều kiện có trống. Toàn dân nổi dậy đánh trống, bây giờ nghe kể lại mà thấy vẫn còn sợ.
Vậy mà ba ba thuồng luồng vào cấu xé Sơn Tinh ở Ba Vi không biết sợ nhỉ.
Không cần phải lạy ông đi qua bà đi lại, chỉ cần cho chúng sinh cái chứng nhận là họ sống khỏe thôi.
Muốn có giấy chứng nhận (hay còn gọi là bằng) phải qua trường thi.