Trong
hai cuộc kháng chiến kẻ nam người bắc, người trong nước người ngoài nước, hy
vọng hòa bình lập lại sẽ gặp nhau.
Nhưng
tuổi tác không chờ đợi người, chiến tranh thì không biết ngày nào chấm dứt, thế
là bao nhiêu bà con họ hàng đến khi nhắm mắt mà không gặp được người thân.
Nay
thấy trên mạng có vô số nặc danh, vô danh, hữu danh cũng như vô danh; có người
sẽ cho họ là thiếu dũng khí, đồ nhát không giám lộ mặt.
Cũng
không hẳn là vậy, bên trên họ, sau lưng họ, bên cạnh họ là rất nhiều người
không thể chịu đựng được những tai ương có thể xảy ra; có thể trên đã thông
nhưng dưới chưa thoáng, sự ấu trĩ đến từ trên và điểm ra đi cuối cùng là ở
dưới; sự lỡ tay rất dễ có thể xảy ra; những người ưu tú thì không nói làm gì,
nhưng đa số là dân thường nên không còn cách nào khác.
Gặp
gỡ, tụ tập là nhu cầu tự nhiên của con người; muốn tụ tập thì yêu công nghệ, yêu tranh, yêu nhiếp ảnh, chứ đừng nói
đến quốc gia đại sự; đã bao nhiêu công sức của những bậc tiền bối ưu tú đưa nội
dung yêu nước yêu dân vào trong những con người vô tình vô cảm; nay lại là quá
trình vất vả để đưa nó ra khỏi mọi người.
Số
người có khả năng đặc biệt để hiên ngang, cây ngay không sợ gì cả là không
nhiều.
Vậy
là tiếp tục nặc danh, vô danh hy vọng đến ngày hòa bình lập lại để đoàn tụ.