Người theo dõi

12 thg 2, 2011

Đánh vào đâu

Nếu có chiến tranh mọi người sẽ nói đánh vào trung tâm đầu não địch, đánh vào sở chỉ huy địch, đánh phá hủy doanh trại địch, đánh phá hủy vũ khí địch, đánh tiêu diệt máy bay xe tăng địch, đánh tiêu diệt từng tên địch. . . Nếu chỉ có vậy hai cuộc chiến tranh vừa qua, chiến thắng của Lê Lợi Nguyễn Trãi sẽ không được lý giải đầy đủ.

Truyền thống tổ tiên đã đúc rút là phải tâm công, đánh vào trái tim, vừa đúng ở nghĩa đen vừa đúng ở nghĩa bóng.

Chỉ có chính nghĩa ta mới làm rung động trái tim nhân loại, địch hung hăng đang lăm lăm vũ khí ta phải bắn vào đúng trái tim địch, lúc bình thường ta vẫn tấn công vào trái tim chúng, để chúng thấy sự vô nghĩa của sự hy sinh, mở đường cho chúng rút quân.

Vừa mở lòng mở đường, vừa quyết liệt, giặc không bị cùng đường mà làm càn.

Nhưng để đánh được giặc ngoại xâm khi chúng chưa đến thì phải đánh giặc nội xâm trước. Giặc nội xâm do a dua a tòng, do mưu sinh mà thành giặc, cũng nên mở đường để giặc nội xâm còn đường thoái, không nên dồn chúng vào đường cùng.

Tất nhiên là đánh vào tim chúng, chúng đang lo ngay ngáy vì đã ăn quá nhiều thịt bò khi dân ăn nắm muối. Khi đánh trúng chúng sẽ hốt hoảng bỏ chạy theo đường ta đã mở.

Mọi người đừng quá căm phẫn mà dồn chúng vào đường cùng không lối thoát dễ dẫn đến tổn hại không cần thiết.

Tâm công là phương sách không thể quên.

Nokia tự diễn biến

Đế chế nokia đã hoàn thành quá trình tự diễn biến mặc dù các giá trị cũ vẫn được giữ lại.

Bối cảnh mà các tiểu quốc phát triển như vũ bão nhờ học thuyết android đã làm đế chế nokia có học thuyết riêng của mình phải đau đớn tự diễn biến du nhập học thuyết window phone mà trước đây không bao giờ nghĩ đến.

Nokia biết học thuyết symbian của mình đang bị cư dân chê lỗi thời, nokia đã chủ động tân trang học thuyết của mình thành maemo, không có kết quả, nokia lại tiếp tục lai ghép với intel để thành học thuyết meego cũng không xong.

Tham lam và lộn xộn nokia vẫn cố giữ bảo bối symbian, thay tên đổi họ thành symbian 3 để cố duy trì đế chế đang tụt dốc của mình.

Một đế chế với học thuyết lỗi thời là symbian, nokia lại du nhập học thuyết window phone không được thế giới chào đón, kết quả sẽ ra sao thật khó dự đoán.

Chỉ biết rằng với học thuyết mới mẻ sáng tạo android đã giúp rất nhiều tiểu quốc đang vươn lên từng ngày.

Nokia đang tự diễn biến từ sự lạc hậu này sang lạc hậu khác và mơ mộng một đế chế còn tiếp tục.

Việt Nam có thông minh hơn Ai Cập


Khi xác định được đâu là giặc, toàn dân tộc thành một thể thống nhất tìm mọi cách nhanh nhất đánh đuổi ngoại xâm ra khỏi bờ cõi.

Khi hết bóng giặc toàn bộ lực lượng với cung cách chiến đấu hy sinh lúng túng, bỡ ngỡ quay về cuộc sống thường nhật. Yêu cầu quốc phòng là thường xuyên của mỗi quốc gia, lại có sự nhầm lẫn để tiếp tục cái kiểu tổ chức chiến đấu hy sinh.

Nguy cơ bị xâm lược với nước ta là có nhưng không phải đã đưa đất nước vào trạng huống chiến tranh. Cái kiểu cách chưa thể thích nghi được với cuộc sống bình thường là cuộc sống đặt sự thỏa thuận lên trên hết, không thể lấy sức mạnh ép mọi người hy sinh theo ý đồ của mình.

Trong trạng huống bình thường, thường nhật vẫn đòi hỏi sự hy sinh nhưng mới chỉ ở mức độ tự nguyện hy sinh tiền của, sức lực, tính mạng; chưa có đòi hỏi bắt buộc phải hy sinh vì sự tồn vong của dân tộc.

Sự thật luôn bị tráo lộn, sự tồn vong của một lực lượng chính trị không phải là sự tồn vong của dân tộc, lực lượng chính trị ép buộc xã hội vào nguy cơ của họ, trong khi xã hội gần như không được tác động vào quá trình hoạt động của họ; khi lâm nguy, khi nguy cấp lại yêu cầu xã hội có trách nhiệm là một sự vô lý không thể chấp nhận.

Quá trình giữ chỗ làm thuê bị đánh tráo thành trung thành, thành kiên định, một lực lượng chính trị tìm cách thâu gom nguồn lợi quốc gia từ thuế, tài nguyên, tiền đi vay... để trả công cho lực lượng bảo vệ sự tồn vong của lực lượng chính trị của mình chứ không tập trung lo vào việc chính là sự phát triển của xã hội.

Các thành phần ưu tú trong xã hội đã chỉ ra những bất hợp lý, các thành phần khác ngày càng tăng thêm nhận thức về sự thật đang diễn ra; lực lượng chính trị ra sức dùng nguồn lực đang có để uốn xã hội theo mục tiêu của riêng mình – một việc làm trái quy luật, gây lãng phí nguồn lực xã hội, lẽ ra phải để phát triển xã hội.

Cách để xã hội quay về hoạt động bình thường là rất đơn giản, nhưng sức ép xã hội chưa đủ mạnh để lực lượng chính trị từ bỏ mưu lợi riêng, tập trung vào bình thường hóa cuộc sống xã hội.

Dù muốn hay không xã hội cứ tự vận hành theo cái cách của xã hội như nước từ suối sông chảy ra biển khơi, ai ngăn sông đắp đập mặc ai, nước vẫn có cách đi của nước.