Cộng đồng Vatican II đã có những chỉ dẫn về “ Canh Tân và Hòa giải “ từ lâu, nhưng tài liệu còn được nằm bất động trong thư viện đã nửa thế kỷ, ít được bàn tới cũng như đem ra thực hiện, trong nước ta chỉ thấy những hình thức nghi lễ hoành tráng, được cho là “ Đẹp Đời Tốt Đạo “ ! Thực ra Canh tân con Người và Xã hội là nhu cầu tối cần thiết.
Sở dĩ phài canh tân là vì con Ngưòi đã không yêu Người ( bất nhân ), gây ra bất Công xã hội, gây khổ đau cho nhiều người, nay phải đổi mới bằng cách giúp nhau tu dưỡng lại cho có Nhân, khi có Nhân thì mới biết cách ăn ở công bằng, khi đó mới có thể hoà giải mà sống hòa với nhau được, lúc đó xã hội mới yên vui.
Xã hội rối loạn là do có nhiều bất công, cái lỗi bất công là do con người bất Nhân, con người này quên mình là con người, nên đối xử với người khác như sài lang, muốn cho xã hội ổn định thì trước tiên là giúp nhau sửa đổi lại con người, con người công thể, việc này là việc chung của xã hội, chứ không riêng gì cho từng cá nhân, nếu làm lẻ tẻ không bao giờ thành công.
Xưa nay, người ta cứ tưởng muốn cứu nước thì chỉ phải làm chính trị là xong, mà làm chính trị thì theo từng đảng phái riêng, người ta mang ý tưởng bè phái “ riêng “ đi làm chuyện “ chung “ quốc gia, chỉ mong dành được một số ghế, một số danh lợi nhỏ nhoi, có tôn giáo thì muốn có cơ hội để bành trướng, nên đều đã rơi vào quốc nạn và giáo nạn.
Làm chính trị mà không quan tâm đến con Người, không quan tâm đến Bản chất của những rối loạn xã hội là do con người bất Nhân gây ra xã hội bất Công, các Cơ chế xã hội mất quân bình, mà cứ chạy quanh các hiện tượng rối loạn thì chỉ làm trò hề mà thôi, chẳng khác nào chữa bệnh nội thương bằng cách xoa dầu cù là ngoài da!
Đây là cách làm vặt, làm tắt, làm vụn, làm mảnh, làm chắp vá, chẳng cứu được mình, chẳng cứu được người, lối này tệ quá, nay đã lỗi thời, phải dứt khoát bỏ đi, chúng ta nên mở rộng tầm mắt mà nhìn các công trình của các Tổ phụ Hoa Kỳ, họ nghĩ rộng suy sâu, nhiều người cùng nhau làm to để đạt cái lớn chung, để trong cái to lớn chung đó có đủ phúc lợi cho mọi người sống hoà với nhau. Do đó họ làm từ cái nhỏ tới cái lớn, làm đến nơi đến chốn, để xây cho được cái lớn, khi chia nhỏ ra thì ai ai cũng có phần. Lối sinh hoạt chung về “ công bằng xã hội “ này bắt nguồn từ lòng bác ái tích cực. Đây là đại huệ.
Vì bị áp bức và nghèo khổ, nên một số chúng ta thường theo lối “ Khôn Độc dại Đàn, tham Dĩa bỏ Mâm,Sống Chết măc Bay !” , nên gây ra tai nạn.
Trong nước ngày nay, CSVN đang ru ngủ nhân dân trong “ Cơn Mê “ ăn chơi đàng điếm với lối sống mánh mung gian xảo, dẫm đạp lện nhau mà sống, để nhân dân đừng “ Thức Tỉnh, hòng quên đi “ nạn “ Tham tàn và cường bạo “ và chuyện bán nước, họ đã bí mật với kẻ thù thực hiện trong hàng mấy thập niên, nên vấn đề Canh tân và Hòa giải gặp nhiều khó khăn.
Trong công việc cứu nước, chúng ta cứ tưởng chỉ đánh cho sập CSVN là xong, đó là tư tưởng nông cạn, vấn để quan trọng hơn là chúng ta đừng bao giờ quên đánh cho tiêu ma thằng Qủy trong mỗi chúng ta để lấy sức lực Thần thánh mà dấn bước.
Chúng ta chỉ có thể hy vọng công việc canh tân sẽ được thực hiện trước ở các cộng đồng hải ngoại. đành rằng tình trạng cộng đồng hải ngoại cũng đang bị phân hoá, tuy vậy chúng ta vẫn có đủ mọi thứ tự do và nhiều phương tiện để thực hiện. Từ lâu, chúng ta đã thù đồ Nhiều Ngả, nay phải tìm cho ra Một lối Đồng quy là điều tiên quyết. Chúng ta có thiên Lý vạn lý, mà chỉ thiếu chút Tình Đồng bào, vì quá duy lý mà cứ tự cao tự đại không nhường nhịn nhau được, nên đánh mất Hòa khí, do đó mà không ngồi lại được với nhau được lâu mà xây với dựng, nên đã bao nhiêu năm nay chúng ta cứ chạy loanh quanh, không có điểm Đi nên chẳng có điểm Đến. Kẻ “ Thù chia rẽ “ nằm ở trong mỗi chúng ta, thế mà đa số cứ đi tìm cây đũa thần mãi nơi xa tít mù khơi! Xem đó thì biết chúng ta khôn ngoan và hùng dũng đến mực nào! Chúng ta đã có những 35 năm để học hỏi tinh hoa của nước ngoài nhất là Hoa Kỳ, thế mà nhiều người cứ chạy loanh quanh các hiện tượng rối ren, mà bỏ quên con người và chính mình!
Đất nước đang cần những lời vàng ngọc về ich quốc lợi dân hướng đạo, những ngọn đuốc soi đường chỉ lối đạo lý, để khởi động cho dũng khí tuổi trẻ lên đường, thế nhưng chân lý còn chưa xoá tan được màn sương đêm, đuốc “ Hồn thiêng Sông Núi “ vẫn còn chưa được bừng sáng!
Nhiệm vụ canh tân và hòa giải thì các tôn giáo và các nhà làm văn hoá, các nhà giáo dục, các nhà hoạt động xã hội có thể giúp được về phần nội dung cụ thể. Việc tổ chức cộng đồng thì các hội đoàn, các nhà làm chính trị, các nhà làm truyền thông có thể phụ trách về phần phổ biến về văn hoá về tôn giáo về dân Sinh và dân Trí nhất là dân Khí. Về các phương tiện thì các nhà làm kinh tế có thể giúp một tay.
Chúng ta đang thiếu một cái đầu Quốc gia, trong thời đại dân chủ, nếu chưa có “ anh hùng tạo thời thế “ , thì chúng ta dùng phương cách “ Thời thế tạo anh hùng “, với tinh thần “ Dĩ hòa vi qúy “, chúng ta chịu khó ngồi lại với nhau, đem tâm huyết ra mà lo mọi sự, khi đó chúng ta sẽ tìm thấy ai là anh hùng, chứ ngồi đợi thì không bao giờ có được. Chúng ta không thể bàng quan ngồi chờ các vị đấu tranh cho nền Dân chủ Tự do và nhân quyền trong nước mà không tìm cách tiếp tay tích cực. Họ đã liều mang sống, vùng lên với tinh thần vô úy và bất khuất, đó là cây đũa thần giúp mọi người cứu nước. Các vị đó chẳng có cây đũa thần nào khác ngoài việc trông cậy vào cái dũng lực đều tay của toàn dân.
Để có cái đầu đó xin ‘” các vị đầu tàu dân tộc “ ở hải ngoại ngồi lại với nhau, tìm ra đường lối Đồng quy ( một chủ đạo Hòa ) , mỗi thành phần tìm ra lối Thù đồ của riêng mình, lập ra một chương trình kế hoạch ngắn và dài hạn, có tổ chức đàng hoàng, có sinh hoạt thường xuyên, có phân công rõ ràng, để làm sáng rõ con đường cứu con Người, cứu Gia đình và cứu Nước cho hữu hiệu thì toàn dân sẽ ủng hộ.
Thiển nghĩ, các nhà làm chính trị muốn làm việc quốc gia to lớn mà tổ chức một cộng đồng nhỏ nhắn không xong mà hăm hở đi làm việc quốc gia với muôn vàn khó khăn mà làm nổi sao? Làm được những cái gì đây?
Chúng ta không thể làm cùng một loạt mà khởi đầu phải chọn một trong những Cộng đồng thuận lợi nhất làm thí điểm để rút kinh nghiệm, khi đã có nhửng thành quả khả quan thì khi đó mới làm chung.
Mục địch tối hậu là giúp cho các Cộng đồng ổn định, các Gia đình yên vui, khi đó thì sự đoàn kết toàn Dân sẽ có cơ thực hiện. Khi mọi người chung Lòng, chung Trí, góp Công giúp Của thì chúng ta sẽ làm được vô số việc công ích. Thà làm mà không được, cứ ngại khó khăn mà bất động cho đến khi nhắm mắt buông tay thì làm sao khỏi hối hận và nhất là làm sao đối diện với Tiền nhân!
Đây là công việc khó khăn và dài hơi, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, nhưng quan trọng là chúng ta phải bắt đầu càng sớm càng tốt, nếu không thì mọi thành quả hoạt động của chúng ta nếu có không chóng thì chầy đều trở nên vô dụng, vì thiếu nền tảng vững bền vể con Người và xã hội.
Tất sẽ có vị cho đây là điều không tưởng, trong lúc dầu sôi nước bỏng này, mà bàn tới chuyện viễn vông xa xôi! Nhưng, chuyện gì mau đến thì cũng chóng đi, muốn dùng “ mì ăn liền “ để nuôi con người thì con người cũng đói ngay sau đó, làm chuyện vặt để cứu nước, thì phỏng cứu được bao ngày?
Vấn đề đoàn kết là vấn đề quyết tử và kế sách ích quốc lợi dân không thể không sẵn sàng mà cứ chạy lăng xăng phỏng chúng ta làm được chuyện gì? (anviettoancau.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét