Một xã hội mà mỗi một cá nhân,
mỗi một nhóm người đều có tiếng nói riêng và rất dễ nhận biết ra
tiếng nói này.
Trong xã hội vẫn có những người
tập hợp được những nhóm tiếng nói, tổng hợp tất cả những nguyện vọng,
những ý tưởng, những vướng mắc, những cách thoát ra khỏi cái khó,
cái vướng.
Một bộ não thế giới quốc gia dân
tộc, một tâm hồn thế giới quốc gia dân tộc, luôn nhanh chóng hiểu
được, tập hợp được, tại sao lại phải chia rẽ nó ra nhỉ. Không thiếu
những thái quá, chính những nhóm người tự điều chỉnh vào sự hợp
lý nhất.
Tại sao nhà nước không tận dụng bộ
não, trái tim và cả cái lực lớn này nhỉ. Một điều tiết chung, một
đề nghị tuyển chọn tình nguyện, tất tần tật có thể được giải
quyết một cách nhẹ nhàng êm đẹp, cần mạnh hơn chỉ cần thêm một chút
nguồn lực quốc gia là đã quá đủ.
Vài bộ não với những trái tim cằn
cỗi gồng mình lên để đưa vào túi, để làm những động tác giả che
mắt xã hội, mà thực ra chỉ đủ để che mắt chính người ấy mà thôi.
Các nhóm tư duy, tình cảm, cao
thấp, nông sâu, to nhỏ, dài ngắn, đơn giản, phức tạp, đều vô cùng
nhanh chóng nếu muốn hình thành. Nhà nước chỉ còn một động tác là
chấp nhận phương án tối ưu nào mà thôi.
Một xã hội sôi động,thực chất và
của mọi người, mọi người không có cách gì thờ ơ với cuộc sống của
chính mình. Một hội trường quốc hội ảo họp 24/24 365/365 không phải
là không thể thực hiện được, lúc đầu có thể có những tiếng chửi
bới khó nghe, sau sẽ được loại dần, thái độ hợp tác sẽ cùng nhau
gạt hết vướng mắc.
Nếu cứ ở vai trò kẻ cả người ở
thì không có cách gì nói chuyện được.
Quốc hội ảo này nhà nước không
làm thì trong dân chúng vẫn cứ tự phát hình thành và ngoài vòng
kiểm soát của công quyền, vài nhà chức trách lén lút ngó vào, gần
như là không giải quyết được gì.
Chi bằng tất cả các cơ quan đều
lập một cái hội trường ảo để chứa bộ não, trái tim của mọi người,
chắc chắn công việc sẽ nhẹ đi rất nhiều.
Nếu vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn
cắp của công, thì không dại gì, mà cứ bật đèn để đi đêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét