Loài người bẩm sinh ra những nghệ
sĩ, họ có nhạy cảm hơn ai hết, kêu lên những tiếng đau, ca lên những
niềm vui, mọi chuyện trong đời đều được cất lên ai oán, căm hờn, đau
khổ, ấm ức, bực bội, hân hoan, sảng khoái, hay bất cứ một trạng
thái nào mà mọi người không thấy được, không cảm được, không nói
được, nói được mà không tận cùng được, tận cùng được mà không đi
vào lòng người được, không vang xa được. Có thể vang xa được mà không
tạo được chuyển biến gì, ngược lại, người nghệ sĩ thiên bẩm, với
sự tự ý thức được sứ mạng trời ban, trời cho, trời nhờ, trời khiến
hay trời đày, họ sẽ đi được đến sự tận cùng của thiên bẩm, đến hết
con đường được đi, cần đi, phải đi.
Khi không ca lên được, không nói lên
được, không kêu lên được, không khoét ra được một không gian tự do nào
cả, hoặc không thể chịu đựng được cái không gian nhỏ hẹp tạo được,
họ đã bỏ tổ tiên mà đi - không chính xác, họ đã thoát ra khỏi sự
cai trị.
Tiếp đến là những bộ óc người,
họ cũng buộc phải tìm cách để bộ óc này có ý nghĩa khi được sinh
ra; tiếp tục là cái dạ dày, cái bao tử, nó không thể bị cắt bớt
được, nó phải là đủ một cái bao tử, là đủ một cái dạ dày.
Nó còn cái lớn hơn nữa, nó là con
người, nó không thể để bị cai trị để biến thành con gì đó nhâng
nháo, nhăng nhố, nhan nhản ngoài xã hội.
Không thể chống lại được nền cai
trị hoàn hảo này, chỉ có thể thức tỉnh lương tri, chỉ có thể báo
hiệu cho ngày tàn, chỉ có thể thoát ra khỏi sự cai trị tinh vi này.
Từ cái dạ dày không bị bóp, không
bị nắn, từ những con người thoát ra để trở về với thế giới tự do
hoàn hảo (nhưng không thể thoát ra khỏi cái tâm linh, cái hồn vía của
tổ tiên - nên vẫn chưa trọn một kiếp người).
Những con chim sơn ca bay khỏi lồng
cất lên tiếng ca tuyệt hảo cho đời, những bộ óc tư duy hết sự mênh mông,
sâu thẳm của hiện thực, của đời người. Kể cả những gì linh thiêng
được giam hãm lâu nay cũng thoát ra, được thăng hoa với những sắc mầu
linh nghiệm cần có.
Những tiếng nói từ con tim, khối
óc đang thoát ra khỏi cổ họng.
Một nền cai trị hoàn hảo đã đến
đỉnh cao của nó, nó không biết tự dịch chuyển sang một nền chính
trị điều phối xã hội, nó tự cưỡng lại để đi theo quy luật của nó,
thì sự đào thoát tất yếu phải tăng nhanh, những đào thoát là những
tinh túy tạo sức mạnh thật của sự hoàn hảo này.
Càng tinh túy, càng khó chấp nhận
sự cai trị, quá trình rỗng ruột đã đến lúc không có cách gì ngăn
được.
Dứt khoát không phải là thoát Á,
thoát Ta hay thoát Âu, mà chính là thoát ra khỏi sự cai trị, trước
khi xuất hiện sự sụp đổ hoàn toàn của mỗi con người (từ nhân cách,
đạo đức, tư duy, tâm hồn, tính linh) đến sự sụp đổ hoàn toàn của
nền cai trị này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét