Cai trị, bị trị là cái tự sinh ra,
có quá trình hoàn thiện, tới nay phải nói là nó đã hoàn hảo. Cái
hoàn hảo tuyệt đối giữa người cai trị là chủ nô với nô lệ, người
chủ sở hữu tuyệt đối người mình cai trị. Nhưng mới chỉ cai trị
tuyệt đối ở phần thể xác, người nô lệ vẫn còn tự do tư duy, tự do
tưởng tưởng, tự do ca hát nhảy múa, chả vậy mà nghệ thuật của
người nô lệ xưa cũng là một phần văn hóa của nhân loại.
Kỹ thuật cai trị luôn tiến bộ không
ngừng, đến giai đoạn sức lao động là tài sản đặc biệt, người cai trị
đã tạo ra được một bối cảnh không bị cai trị thì chết, một cách
giết không cần vũ khí, cái phần quý nhất của sức người thuộc về
người cai trị, cái giai đoạn sung sức có sức lao động quý nhất là
thuộc về người cai trị. Người cai trị này chỉ đoạt lấy cái lợi
nhất, lợi tuyệt đối cho họ, đó là giá trị sức lao động. Người bị
trị vẫn còn quá nhiều không gian để tạo ra nhiều sản phẩm (có thể
là phụ phẩm ) bất hủ cống hiến cho nhân loại.
Ở những xứ sở nông nghiệp, có thể
ít ai đó bị mất hoàn toàn cuộc sống cho người cai trị, nhưng họ vẫn
được tự do suy nghĩ, tự do ca hát, làng quê của họ ngoài nghĩa vụ
đóng sản vật,đóng ngày công lao động cho người cai trị, thuần phong
mỹ tục vẫn được tự nhiên diễn ra như ngàn vạn đời nay.
Người cai trị luôn có điều kiện và
khả năng để hoàn chỉnh cách cai trị của họ, đến nay đã tới giai
đoạn cuối của sự hoàn hảo, không thể hoàn hảo hơn được nữa về
phương cách cai trị. Có thể nhầm với phương cách điều phối xã hội
theo một chiều hướng tối ưu nhất, đấy không phải là cai trị. Còn ở
những chế độ cai trị hoàn hảo, toàn bộ đời sống xã hội, đời sống
của một cá nhân đều bị người cai trị chi phối, điều tiết, phán xử
theo cách có lợi cho người cai trị.
Người bị trị không còn một không
gian nào để thể hiện với đúng con người tự nhiên của mình. Mọi hành
xử, hành vi, hành động hoặc không hành động đều phải nằm trong khuôn
khổ của người cai trị. Người bị trị bị sở hữu tuyệt đối của người
cai trị, từ sức lực, tư duy, tâm hồn, có khi cả linh tính cũng thuộc
về người cai trị. Cái sở hữu tuyệt đối này nó đã đem lại kết quả
tuyệt đối cho thắng lợi của cuộc chiến.
Những quốc gia sở hữu nền cai trị
hoàn hảo này, đi thôn tính một quốc gia khác, thì đúng là một tuyệt
hảo này, cộng thêm một tuyệt hảo nữa, để bổ sung thêm nguồn năng
lượng, để duy trì nền cai trị hoàn hảo.
Những quốc gia không có khả năng đi
thôn tính, để bổ sung nguồn năng lượng cho việc duy trì nền cai trị
hoàn hảo này, thì họ buộc phải tiêu mòn nguồn lợi, nguồn lực của
dân tộc mình để bổ sung vào đó; có khi người cai trị bị thiếu nguồn
lực để duy trì sự hoàn hảo, mà chìa tay cho một thế lực hoàn hảo
khác để tiếp lực, để thêm sinh khí, mà không nghĩ rằng đây là cơ hội
để họ tiêm nọc độc, làm tê liệt con mồi để dần ăn thịt, làm tăng
nguồn lực cho nền cai trị hoàn hảo liên tục mở rộng địa hạt cai trị
ra mãi mãi.
Nền cai trị càng lớn, càng khát
năng lượng, càng thôn tính được nhiều, nền cai trị càng lớn, lại
càng khát hơn.
Đỉnh cao của giai đoạn cuối, như
ngọn lửa đến lúc tàn, nó sẽ cháy bùng lên trước khi tắt, không
tránh được ngọn lửa này sẽ bị hóa tro.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét