Người theo dõi

4 thg 4, 2011

Liệu có việc từ bỏ danh xưng

Xã hội mặc nhiên những người có trách nhiệm với việc công cộng theo luật pháp và được hưởng những nguồn lợi từ ngân sách. Khi họ không hoàn thành chức phận đã có luật pháp soi chiếu để xã hội yêu cầu phải hoàn thành chức phận của mình. Điều đó là hiển nhiên, song còn một lớp người rất lớn về danh xưng với xã hội là những giáo sư, những tiến sĩ, họ được học đến tầm đỉnh cao có thể do chi phí của cá nhân, gia đình, và chắc chắn có một số rất lớn các giáo sư, tiến sĩ là những người được học lên đỉnh cao là do nguồn lợi ngân sách, nguồn lợi quốc gia, nguồn nhân dân đóng góp. Không có luật nào quy định giáo sư, tiến sĩ phải có những ý kiến đóng góp xây dựng xã hội. Trong thực tế có vô vàn những điều bất hợp lý, những điều ngang trái, trái pháp luật, trái đạo lý, trái thông lệ chung đã được những người không được hưởng gì từ nguồn lợi quốc gia, họ vất vả tự bươn trải trong khó khăn của cuộc sống, khi thấy có quá nhiều việc bất hợp lý, họ buộc phải lên tiếng và cũng đã phải chịu nhiều cay đắng với những sự thật mình đưa ra. Tất cả mọi người đều tìm một nơi an toàn tuyệt đối cho riêng mình chắc không khó. Bất cứ người điều hành xã hội nào cũng đều có thể mắc những sai lầm, có thể có những điều chưa nhìn thấy, ai là người thấy rõ nhất những khuyết tật của xã hội, chắc chắn trước hết là những giáo sư, những tiến sĩ. Những người có đủ điều kiện, đủ khả năng nhìn nhận một cách khách quan, công bằng và quan trọng hơn nữa là ứng xử, phản ứng lại với những ngang trái một cách có phương pháp, theo chuẩn mực, không phải là cách phản ứng tự nhiên, bột phát như những người dân thường. Và đã có rất nhiều những giáo sư, những tiến sĩ có tự trọng, bằng cách này hay cách khác cảnh báo cho người có trách nhiệm điều chỉnh cách điều hành xã hội theo hướng tích cực nhất, thực tế đã có rất nhiều điều chỉnh để phù hợp với phát triển, phù hợp cho tương lai đất nước. Rất nhiều những người có tự trọng này phải hy sinh quyền lợi bản thân, gia đình, hy sinh cả sự an toàn của mình để giữ cái danh dự đã được gắn với họ là giáo sư, là tiến sĩ. Liệu rồi có những người không thể làm được như thế, họ tuyên bố từ bỏ các chức danh đã có, họ thấy họ không đủ sức, không đủ lực, không đủ nhiệt huyết, không đủ điều kiện để làm những việc quá sức. Chắc chắn xã hội sẽ không trách móc gì họ, bởi không ai có thể ép người khác làm điều họ không mong muốn, không có khả năng. Nhưng xã hội lại đòi hỏi khi không có cái thực đó thì không được gắn cái danh đó kẻo gây lầm lẫn cho xã hội, mà sự lầm lẫn thì không ai muốn cả. Còm này không có tư cách gì để phân tích bình luận với những lớp người được coi là đạo cao đức trọng bậc nhất trong xã hội này, chẳng qua bột phát mà nói ra đấy thôi.

2 nhận xét:

  1. Moị đường đi nước bước đều có sự chỉ đạo buồn quá

    Trả lờiXóa
  2. Xã hội nhờ những tiến sĩ, giáo sư chân chính dám hy sinh đẩy cái không gian của người ngày càng rộng ra, không có họ bây giờ còn ngạt nữa (ngạt thở là tất nhiên, nhưng dứt khoát sẽ bớt dần )

    Trả lờiXóa