Triều đình thực ra chỉ có vài việc. Việc binh, việc hình, việc lễ. Binh thì có dương binh, âm binh, dương hình âm hình, dương lễ âm lễ. Rắc rối như vậy vì xã hội vật việc ngày càng nhiều. Cái dương ai cũng thấy cũng biết, cái âm người biết người không, có khi chỉ cảm mà không thấy. Như việc binh thì có bộ binh, hình có bộ hình, lễ có bộ lễ và các quan trông coi các bộ ấy. Vua chỉ nắm các quan này là xong việc. Nhưng âm binh thì ai nắm, cũng còn tùy, đã là cõi âm, có người biết, người không, lúc biết, lúc không. Có khi quan nắm bộ binh to đùng mà lại không bằng cái anh có âm binh, có khi vua cũng sợ ấy chứ, ma ăn cỗ, ma bắt hồn, ma bắt vía có ai thấy bao giờ không.
Bộ lễ là bộ người ta cũng dễ hiểu nhầm, người ta làm lễ, nhưng thực chất lại là đang làm kinh tế; làm lễ nhưng lại là làm nhân sự. Bộ hình cũng vậy, hình pháp nhưng có khi lại là hành động cứu người, chứ không phải là việc trừng trị. Cái biến hóa khôn lường này là một phép tập dượt để khi đánh giặc, sẽ tự sinh ra nhiều mưu kế lạ.
Tất cả các phép tắc không được trái đạo, mỗi kỳ các vua đều về thiên triều chầu để bẩm tấu việc giáo hóa dân chúng và nghe đạo. Tà đạo nay nan truyền khắp thiên hạ, đạo của thiên triều là chính đạo mà thiên triều đã cướp được để thế thiên hành đạo. Việc bẩm báo về thực thi đạo là việc làm hệ trọng và thường xuyên tiếp nhận những phép tắc mới để ngăn tà đạo. Các vua chỉ lo trái phép tắc, lệch đạo mà thiên triều cất quân chinh phạt thì mất cuộc sống vương giả mà không khác gì đế giả. Mười mấy vương có khi cạnh tranh nhau để thể hiện trung thành với thiên triều nhất, cái phép cạnh tranh của bọn tà đạo thế mà hay.
Khi vương đã được thiên tử yêu, thiên tử chuộng rồi thì coi như xong việc. Còn lại các quan đầu bộ phải lo, các vương chia nhau mà nắm các bộ. Cái thằng tà đạo ấy vậy mà nó làm ra nhiều sản vật, các vương cũng vận dụng các phép tắc của chúng mà thoáng hơn, không cần biết có phải là bộ sản vật không, cứ có nhiều sản vật cống nạp cho quan là được. Vậy nên bộ nào cũng giỏi sản xuất, kinh doanh.
Việc giáo hóa dân chúng theo phép mới của thiên triều, giao hết cho bộ binh, bộ hình, người ta sợ mà làm theo chuẩn tắc là nhanh nhất. Triều đình chỉ cần bảo vệ các quan, lo cho các quan phú quý là các quan trung thành. Còn dân sướng quá lười biếng sinh hư, nên cứ để vậy khi cần có việc thuê mướn cho dễ mà lại không đòi công cao, có việc nguy nan cho tí bổng lộc triều đình thì có chết người ta vẫn theo.
Một số quan nghe tuyên truyền tà đạo, phân chia xã hội ra nhiều thành phần rắc rối, thiên triều có truyền thống rắc rối mà nay đã giản tiện cái đạo đi nhiều rồi, tội gì mà sinh thêm việc. Trên thì vua, giữa thì quan, dưới thì dân, nếu không phải ba loại đó thì là giặc hết, không giết được thì tống vào ngục là xong. Âm binh theo dõi các quan, quan nào có ý khác đóng cho chữ giặc thì coi như xong.
Các vương sung sướng, phởn phơ, lâu lâu lại lẻn sang thiên quốc chơi một chuyến, vì bên đó cái gì cũng hay, cũng to, cũng đẹp, cũng rẻ, lại tránh được tiếng là phè phỡn trước mặt dân nghèo.
Sướng vậy nên người người, nhà nhà tu tảo mồ mả ông bà, bái khắp nơi để cầu: là dân thì được bổ quan, là quan nhỏ thì được thăng quan lớn, là quan lớn thì thành vương. Các đền chùa đình miếu năm nào cũng bội thu, giẫm đạp lên nhau, có chết cũng phải thần chứng giám cho một phát để nhanh ăn lộc triều đình.
Triều đình rao nhiều khẩu hiệu, nhưng thực chỉ có một khẩu hiệu mà thôi "được thì làm vua làm quan".
Bộ lễ là bộ người ta cũng dễ hiểu nhầm, người ta làm lễ, nhưng thực chất lại là đang làm kinh tế; làm lễ nhưng lại là làm nhân sự. Bộ hình cũng vậy, hình pháp nhưng có khi lại là hành động cứu người, chứ không phải là việc trừng trị. Cái biến hóa khôn lường này là một phép tập dượt để khi đánh giặc, sẽ tự sinh ra nhiều mưu kế lạ.
Tất cả các phép tắc không được trái đạo, mỗi kỳ các vua đều về thiên triều chầu để bẩm tấu việc giáo hóa dân chúng và nghe đạo. Tà đạo nay nan truyền khắp thiên hạ, đạo của thiên triều là chính đạo mà thiên triều đã cướp được để thế thiên hành đạo. Việc bẩm báo về thực thi đạo là việc làm hệ trọng và thường xuyên tiếp nhận những phép tắc mới để ngăn tà đạo. Các vua chỉ lo trái phép tắc, lệch đạo mà thiên triều cất quân chinh phạt thì mất cuộc sống vương giả mà không khác gì đế giả. Mười mấy vương có khi cạnh tranh nhau để thể hiện trung thành với thiên triều nhất, cái phép cạnh tranh của bọn tà đạo thế mà hay.
Khi vương đã được thiên tử yêu, thiên tử chuộng rồi thì coi như xong việc. Còn lại các quan đầu bộ phải lo, các vương chia nhau mà nắm các bộ. Cái thằng tà đạo ấy vậy mà nó làm ra nhiều sản vật, các vương cũng vận dụng các phép tắc của chúng mà thoáng hơn, không cần biết có phải là bộ sản vật không, cứ có nhiều sản vật cống nạp cho quan là được. Vậy nên bộ nào cũng giỏi sản xuất, kinh doanh.
Việc giáo hóa dân chúng theo phép mới của thiên triều, giao hết cho bộ binh, bộ hình, người ta sợ mà làm theo chuẩn tắc là nhanh nhất. Triều đình chỉ cần bảo vệ các quan, lo cho các quan phú quý là các quan trung thành. Còn dân sướng quá lười biếng sinh hư, nên cứ để vậy khi cần có việc thuê mướn cho dễ mà lại không đòi công cao, có việc nguy nan cho tí bổng lộc triều đình thì có chết người ta vẫn theo.
Một số quan nghe tuyên truyền tà đạo, phân chia xã hội ra nhiều thành phần rắc rối, thiên triều có truyền thống rắc rối mà nay đã giản tiện cái đạo đi nhiều rồi, tội gì mà sinh thêm việc. Trên thì vua, giữa thì quan, dưới thì dân, nếu không phải ba loại đó thì là giặc hết, không giết được thì tống vào ngục là xong. Âm binh theo dõi các quan, quan nào có ý khác đóng cho chữ giặc thì coi như xong.
Các vương sung sướng, phởn phơ, lâu lâu lại lẻn sang thiên quốc chơi một chuyến, vì bên đó cái gì cũng hay, cũng to, cũng đẹp, cũng rẻ, lại tránh được tiếng là phè phỡn trước mặt dân nghèo.
Sướng vậy nên người người, nhà nhà tu tảo mồ mả ông bà, bái khắp nơi để cầu: là dân thì được bổ quan, là quan nhỏ thì được thăng quan lớn, là quan lớn thì thành vương. Các đền chùa đình miếu năm nào cũng bội thu, giẫm đạp lên nhau, có chết cũng phải thần chứng giám cho một phát để nhanh ăn lộc triều đình.
Triều đình rao nhiều khẩu hiệu, nhưng thực chỉ có một khẩu hiệu mà thôi "được thì làm vua làm quan".
Bài viết của bạn sâu sắc lắm!
Trả lờiXóaChưa đủ khả năng biết hết được, nói hết được Bác à!
Trả lờiXóa