31 thg 3, 2011
Làm quan bằng mồm hay bằng đít
Cái bằng đít là do đồng bào Việt ở trên núi cao, rừng sâu chưa bị thoái hóa nên nói rất hình tượng và chuẩn xác theo đúng truyền thống người Việt. Đồng bào nói rằng, ngày xưa cái cán bộ đi làm việc bằng chân nên tốt lắm, nay cái cán bộ đi làm việc bằng đít không à (tức là ngồi xe hơi đi làm việc ). Vậy nên có hai người tranh luận là làm việc bằng đít hay làm việc bằng mồm. A. Không có ghế, không được quy hoạch, không được cất nhắc, không được bổ nhiệm, quyền hành đâu mà làm cái gì. B. Muốn làm thì phải nói, phải tuyên truyền, phải ra lệnh, thì làm bằng mồm chứ. A. Cái mồm đó trên cơ sở cái đít đang ở chỗ nào mà cái mồm có tác dụng hay không. B. Thì nói giỏi, nịnh giỏi sẽ được cất nhắc, đấy là làm việc bằng mồm. A. Không cần, cứ lo lót, chạy chọt, phong bì, vé là có ghế, không cần nói, có thằng khác viết cho cứ thế đọc cũng xong việc. B. Thì cũng phải vận động, ông c, ông đ cho ông ấy chịu chứ. A. Các ông ấy nhiều việc lắm, đến nhận quà cũng không có thời gian, vợ nhận thay đấy, vợ tiếp nhận đề nghị đấy. B. Các ông các bà muốn trúng cử cũng phải tiếp xúc cử tri, cũng nói đấy thôi, nói không hay, ai bầu. A. Quên đi nhé, bao nhiêu thằng nói giỏi, có thằng nào trúng không, hay là loại ngay từ vòng đầu rồi, có bộ phận chuyên môn lo rồi nhá, đít có chỗ đặt rồi, không cần gì mồm nữa nhá, mồm để tập trung vào việc ăn thôi. B. Thế giới người ta nói rã bọt mép ra mới có phiếu, mới trúng cử kia mà. A. Đây là Việt Nam nhá, Việt Nam đánh thắng tất cả các thằng đế quốc to nhất từ xưa đến nay nhá, cái kiểu này đã được thử thách qua chiến tranh một sống một chết rồi. B. Bây giờ là thế kỷ 21, là văn minh tri thức, là xã hội dân sự, mọi người phải ra trước dân lựa chọn, mọi quyền thuộc về dân. A. Văn minh cái gì, đánh nhau liên tục, thằng lớn đánh thằng bé, thằng lớn thấy bất lợi là cũng bịt mồm bịt miệng người ta như thường. . . Hai người này tranh luận chắc khó phân thắng bại, không muốn nghe nữa, còn nhiều việc khác phải làm.
Thử tưởng tượng về Hồ Chí Minh
Với truyền thống Nho học và tố chất cá nhân chắc chắn ngài sẽ luôn đánh giá đúng thực trạng trong nước và thế giới. Ngài không phải bôn ba nước ngoài, có thể vài chuyến du ngoạn để tận mắt quan sát với những thông tin đã được đọc xem. Ngài quyết không du học vì ở trong nước vẫn đủ điều kiện để cảm nhận và tiếp thu được tinh hoa bên ngoài, để có nhiều thời gian hoạt động thực tế. Ngài cũng không thể vận động thành lập đảng vì biết chắc sẽ không thành công. Chắc chắn ngài sẽ đi con đường Phan Chu Trinh đã đi, với khả năng đặc biệt, chắc chắn ngài sẽ thành công. Một số nước đã đạt đến đỉnh cao của phép cai trị xã hội, vì nhà nước đã có hàng ngàn năm kinh nghiệm, những nhà nước biết đúc rút tất cả phương pháp tối ưu của việc cai trị xã hội, sẽ tạo được một nhà nước cai trị hoàn hảo. Nhà nước này không một lực lượng nào phá vỡ được họ, chỉ đến khi họ tự vỡ tự tan nếu không thích nghi được. Bởi nay các nhà nước đã tiến đến một phương cách mới hợp lý hơn, không phải cai trị xã hội mà là điều phối xã hội đi theo một phương án tối ưu nhất. Về tố chất đặc biệt của Hồ Chí Minh, lấy hoạt động thực tế để chứng minh không ai có thể bác bỏ được. Ngài lập quốc, xây dựng bộ máy cai trị hoàn hảo vì mục tiêu giải phóng dân tộc, Ngài chọn được đúng người kế tục làm xong việc giải phóng dân tộc, các vấn đề khác không thể đòi hỏi với bối cảnh trong nước và thế giới khi đó. Ngài không có mặt trong ngày dân tộc độc lập, nhưng ngài đã dự định được kịch bản, chọn được người thay thế cho kịch bản đó hoàn thành. Những người sau không tiếp tục thực hiện được ý tưởng của ngài, tình hình đổi khác làm sao ngài sống dậy mà lo tiếp được, đó là việc của hậu thế. Hành xử như ngài mấy ai sau này theo được. Nếu bây giờ lại bắt chước Ngài lập đảng để giành chính quyền, liệu có ai thần thánh hơn Ngài nữa không. Nếu Ngài đang ở thời bây giờ, cứ thử tưởng tượng, Ngài chắc sẽ chỉ viết lý luận, làm những gì có thể làm mà không bị đàn áp, trong thời gian nhanh nhất làm cho văn minh lan tỏa nhanh nhất, và tiếp tục con đường mà Phan Chu Trinh còn dang dở. Ngài không có thời gian để giảng đạo, nhưng cái đạo của người đã hiện rõ, cái đạo của tổ tiên cũng hiện rõ. Về làm quan là tận tâm tận lực vì dân, về cuộc sống là hài hòa với con người và với tự nhiên.Trong mọi điều kiện luôn sống ung dung tự tại. Nếu Ngài đang điều hành đất nước chắc chắn Ngài sẽ chuyển sang phương cách điều phối xã hội chứ không cai trị xã hội. Ngài là một người Việt minh triết xứng đáng có mặt trên cõi đời này. Lấy bây giờ để đòi hỏi xưa thì thật vô cùng, một phong cách ung dung tự tại trước muôn vàn nguy nan, chỉ có những bậc cảm được sự vận hành của trời đất con người mới hiện ra được phong cách đó. Ở thời nay chắc Ngài vẫn cô đơn vì luôn có người hiểu lầm. So Ngài với Khổng tử ở khác thời đại là điều khó. Cái minh triết của Việt Nho đã được Khổng tử nói ra được nhiều rồi, Ngài không cần phải nói ra nữa, trong bối cảnh của Ngài, trong thời đại phương cách cai trị đang có một lý thuyết mạnh nhất đang thịnh hành, Ngài hành xử ngoài dòng chảy đó liệu có thành công, hay lại phải thất bại trước cái dòng chảy ấy, chi bằng cuốn vào đó để hạn chế tối đa cái ác của nó. Ngài không cuốn vào dòng thác, ngồi trên núi cao để đưa ra những tiên đoán, viết ra những tác phẩm để hoàn chỉnh bộ kinh điển Việt Nho ? Mọi điều chỉ là tưởng tượng lộn xộn và không thể đúng được vì tất cả những điều đúng đều đã xảy ra. Hơn nữa Việt Nam đã có một Nguyễn Bỉnh Khiêm, người không muốn làm người thứ hai như vậy. Khổng tử giảng Việt Nho, Nguyễn Trãi qua tay Lê Lợi để hành Đạo, Nguyễn Bỉnh Khiêm qua tiên tri để diễn Đạo, Hồ Chí Minh cảm Đạo để hành Đạo. Khổng tử mới giảng Đạo mà mấy ngàn năm nay còn bị hành lên hành xuống, dựng tượng, phá tượng, dựng tượng. Nguyễn Trãi tài giỏi, công trạng là thế mà còn chết oan. Nguyễn Bỉnh Khiêm ẩn mình mà người đời lại ước muốn người làm vua. Âu không phải là Hồ Chí Minh thể hiện cái nguyện vọng của Đồng Bào, vừa cảm Đạo vừa trực tiếp hành Đạo, không phải qua tay ai. Lời khen chê là đương nhiên. Một kiếp người trên trần gian, nhìn về trước, ngó về sau thử xem ngàn năm nữa có ai vượt được. Việt Nho của Đồng Bào Việt có nhiều học trò xuất sắc, ngài vẫn đang là người Việt suất sắc nhất. Mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, còm này cũng vậy, xin mọi người đừng chấp.
Điện Biên trên không
Bầu trời Hà Nội lạnh ngắt, trái tim chiến sĩ nóng rực, em bé Hà Nội đi giữa hàng quân các chiến sĩ phòng không đi tìm cha, hình như cha em đã hy sinh. Các phi công sẵn sàng vào trận. Đồng bào chú ý, đồng bào chú ý, máy bay địch đang bay vào bầu trời Hà Nội. Mọi người đều vào vị trí ẩn nấp. Đồng bào chú ý, đồng bào chú ý máy bay địch hướng bắc, hướng đông đang bay vào bầu trời Hà Nội các chiến sĩ sẵn sàng nhả đạn. Ầm, tên lửa bay rực trời, phi công ta áp sát máy bay địch, ầm, một chiếc cháy. Chiếc địch đằng sau lao tới máy bay ta, bấm nút, máy bay ta lộn ngược, tên lửa máy bay địch vượt qua, phi công trần hoa mắt lảo đảo hồi lâu mới tỉnh. Chiếc khác của địch lao tới, phi công Phạm đã kịp hỗ trợ đồng đội bấm nút tên lửa lao đi diệt máy bay giặc. Không chịu, chúng ỷ máy bay to, nhanh lao vào chuẩn bị bấm nút, một máy bay ta lao thẳng vào chúng, mạng đổi mạng, máy bay địch bay mất hút. Dưới đất phòng không nhân dân, cùng bộ đội bắn rơi nhiều chiếc, bắt sống nhiều giặc lái, nhiều tên giặc lóp ngóp chui vào trận địa phòng không nhân dân và bị bắt sống. Các cụ cũng cùng tham gia bắn máy bay với con cháu, "á ha, có cụ già bắn rơi máy bay ". Chiến thắng Điện Biên trên không đã ép giặc phải vào bàn đàm phán về hòa bình vĩnh viễn cho Đồng Bào Việt Nam.
Giải phóng Điện Biên
Thực dân thống trị một dải từ Bắc đến Nam, lực lượng ta nhỏ yếu, non trẻ, chỉ với lòng yêu nước, căm thù giặc đã làm nên những trận Phay Khắt, Nà Ngần, ngay trường binh bị Trần Quốc Tuấn cũng tham gia chiến đấu khi giặc nhảy dù xuống Việt Bắc. Với sự lãnh đạo tài tình của Bác, sự chỉ huy của Tướng Văn Võ song toàn, đã dụ địch, lừa địch, điều địch, tất cả lực lượng của chúng tập trung về Điện Biên. Bao nhiêu vốn liếng ta tập trung hết vào trận này. Chú nhớ lời Bác, trận này chỉ được thắng, trên chiến trường tướng ngoài trận có quyền không nghe lời vua, giặc tứ phía, quân ta đã ém sát trận địa Điện Biên. Có một đơn vị pháo vào chậm giờ quy định, trong giây lát tướng Văn Võ quyết định phải kéo pháo ra, vì không thể đánh nhanh thắng nhanh được, phải đánh chắc, tiến chắc để bảo toàn lực lượng. Kéo pháo vào đã khó, sĩ khí đang hăng bây giờ nhụt hẳn, lại phải kéo pháo ra. Bây giờ vẫn đang tháng 3, bộ đội ta tiếp tục làm công tác chuẩn bị "đêm nay rừng hoang sương muối, đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới, đầu súng trăng treo ".
Ngẫu hứng vua
Làm vua là niềm mơ ước của biết bao người, cung tần, mỹ nữ, sơn hào, hải vị, kẻ hầu người hạ, uy danh khắp chốn. Ngoài may mắn, vua chắc có tố chất gì đó đặc biệt, (vua kế vị bất tài không xét ) vua chắc như biển lớn dung nạp tất cả. Vua có đất để dung nạp người, vua có não để dung nạp trí tuệ, vua có tâm hồn để dung nạp nghệ sĩ, vua có linh để dung nạp thần linh, vua biết chơi để dung nạp kẻ giang hồ, vua xấu chơi để dung nạp kẻ tiểu nhân. Tất tật cái gì vua cũng dung nạp được, vua là biển lớn chứa muôn sông. Vua thể hiện mọi cái hay, quần thần lấy đâu chỗ thi thố, sông nhỏ không hiểu biển lớn, chê biển không có sức chảy mạnh. Ngồi trên muôn dân, có thể dưới muôn dân để muôn dân thành một khối, như cùng trong một bọc, không có sức mạnh nào địch nổi. Một ngày kia, vua chán cái trang nghiêm oai vệ, vua muốn thả mình ; tiểu nhân trỗi dậy, kho lương của vua vơi dần, cái bụng của vua to dần, cái tri của vua teo dần, cái oan của dân tăng dần, cái khôn của quan ngu dần, cái nguy của vua nguy dần, cái yên của dân không cần. Trong dân gian lại cất lên tiếng ca não nùng muôn thuở "con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa, bao giờ dân nổi can qua, con vua thất thế lại ra quét chùa ".
Lốc tăng hiệu quả lao động
Các báo lớn có cách tuyển nhân tài cho mình. Các thí sinh xong phần lai lịch, được vào vòng trong, sẽ có đề thi tuyển. Tự làm một lốc, trong thời gian ba tháng, chủ báo sẽ có quyết định. Thí sinh không cần sự hỗ trợ của tòa báo sẽ được cộng điểm. Sau này thành lệ, em nào học báo chí có năng khiếu có khi chưa học xong chương trình đã đủ điều kiện để tuyển rồi ấy chứ. Còn chọn lãnh đạo báo, yêu cầu làm lốc, sau một tháng sẽ chọn được lãnh đạo vô cùng chính xác, tâm phục khẩu phục. Chọn một chức vụ nào đó, làm một lốc đi, chỉ sau một thời gian sẽ rõ trắng đen. Sửa đổi hay làm một bộ luật, lên lốc đi, chắc chắn sẽ xuôi ngay, phần tuyên truyền pháp luật chắc không cần, luật sẽ vào cuộc sống ngay. Cần quyên tiền ư, ông chủ tịch chữ thập đỏ làm một lốc, tiền ủng hộ ào ào, nhưng ông chủ tịch này đã được bầu chọn qua lốc, qua còm. Đừng tưởng có nhiều tiền thuê quân xanh quân đỏ vào mà xong nhá, lúc đầu có thể có người nhầm, nhưng nhanh chóng phát hiện và sửa sai ngay đấy. Kể cả thế lực thù địch lọt vào cũng bị phát hiện ngay. Xem tivi thấy các bác làm việc công vất vả quá, đi gặp dân chúng để nắm tâm tư nguyện vọng, sáu tháng sau chưa chắc đã nhớ cái nguyện vọng ấy, nhớ được chưa chắc đã được phát biểu, phát biểu chắc gì ai đã nghe. Đã có hồi phát động phát huy sáng kiến, tăng năng suất lao động mà, năng suất lao động của ta mà không cao hơn họ thì chết đấy.
Ô nhiễm tinh thần
Ô nhiễm môi trường sống thông thường ai cũng thấy, nó có cái màu lạ, nó có âm thanh lạ, nó có mùi lạ, nó làm ngứa chân, ngứa tay, đến bụi phóng xạ vô hình mà người ta vẫn đo được. Vậy mà người ta không đo được, một hành vi ăn cắp của người có trách nhiệm nó gây nguy hại như thế nào cho xã hội, một lời nói láo của cơ quan truyền thông, nó tác động thế nào vào đời sống tinh thần xã hội. Một người bị đày đọa, bị nhốt, bị chết không có lý do chính đáng, nó làm bầu không khí tinh thần ô nhiễm thế nào, không ai đo được, không ai dám nói là nó không ô nhiễm, nhưng ô nhiễm mức nào thì không đo được. Chỉ biết cái nguồn ô nhiễm này càng mạnh, càng cao thì phạm vi gây ô nhiễm càng rộng, càng sâu. Nhà nào cũng có cái màn hình ti vi, có khi có báo, có sách, có ai dám nói đó không phải là con đường gây ô nhiễm tinh thần không. Có phải vậy mà các nguồn thông tin cao cấp luôn được giữ kín, cố giữ kín để khỏi gây ô nhiễm, người ta lo xa cho giống nòi thế kia mà. Có người cha chơi bời lý luận rằng, mình hư hết cái phần của con để nó khỏi hư. Trong nhà trường, thầy chửi trò có dám nói là không gây ô nhiễm môi trường tinh thần không. Môi trường tinh thần bị ô nhiễm nghiêm trọng, thảo nào có vô vàn cái quái thai tinh thần, giết người, chặt người, đâm người, đốt người nhẹ như không. Xử lý ô nhiễm môi trường luôn là vấn đề nan giải, ô nhiễm tinh thần là vấn đề chưa thấy đặt ra, nếu có đặt ra thì cái nguồn gây ô nhiễm quan trọng lại đang ở cái chỗ quan trọng không cho ai thay thế. Thảo nào ngoài xã hội cứ kêu cái mùi thối lạ, không thối mà lại thối, vô hình mà lại gây khó chịu. Trong xã hội người ta cũng đã ý thức được sự quan trọng của tinh thần mà có những lời giới thiệu, đây là người anh tinh thần của tôi, đây là người em tinh thần của tôi. Thế giới thì có lãnh tụ tinh thần, chắc không phải vô cớ mà có. Ở ta có lão làng, phải chăng cũng là một dạng của lãnh tụ tinh thần. Dư luận có quá nhiều băn khoăn có phải nguyên nhân sâu xa của mọi tệ hại ở xã hội đều từ cái ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng này gây ra, có phải đã ô nhiễm đến mức làm cho con người tê liệt về phân biệt, không còn phân biệt được đâu là tinh thần lành mạnh và đâu là tinh thần ô nhiễm, tinh thần quái thai, dị dạng, tinh thần mất chất, tinh thần quá đát, tinh thần giả, tinh thần đểu. Có phải ô nhiễm đã kịch điểm nên các bô lão, người đã qua thử thách với thời gian, tinh thần đã thanh sạch buộc phải lên tiếng, không phải một cụ mà rất nhiều cụ, cái quái thai liệu nó có ám hại các cụ, hình như các cụ biết nên cũng dè dặt. Để làm sạch bãi rác của một thành phố với điều kiện không tiếp tục xả rác đã thấy vô cùng khó, bãi rác của cả nước, trong điều kiện rác vẫn xả liên tục, gần như là sẽ không xử lý được. Bây giờ nói ô nhiễm tinh thần, cái nguồn của nó ngày nào cũng phát qua màn hình và qua nhiều đường khác, cái người có trách nhiệm với việc này nói không sao, chính họ là nguồn gây ô nhiễm chính, chính họ có trách nhiệm, có khả năng, có điều kiện để làm trong sạch môi trường tinh thần đồng bào Việt. Họ không làm thì ai vào đây làm.
30 thg 3, 2011
Lốc thật còm đểu
Nếu chỉ có làm rồi ăn, ngủ, đ, ỉa thôi thì còn gì là người nữa. Còn nói chuyện nữa chứ, hóng chuyện chứ, nói leo nữa chứ. Những người xung quanh, người thì mắc việc, người thì nói nhạt phèo, người thì nói những cái không phải mình quan tâm. May quá, cái anh tư bản giãy chết nghĩ ra đủ trò, nó làm ra cái lốc, cái còm không mất tiền. Bà con cứ thế mà vui chơi thỏa thích, sướng nhất là còm, nói thoải mái, giống như trẻ con, nói không cần suy nghĩ, giống như người say nói miên man. Ở đâu có chợ là có kẻ cắp, có khi chợ chưa họp nó đã xuất hiện. Vậy nên còm đểu xuất hiện, có khi còm bình thường nhưng thỉnh thoảng cũng đểu một phát. Riêng lốc thì khó mà đểu được, đàng hoàng chắc gì đã có còm, đểu thì chỉ đi còm bậy thôi. Không ai theo đểu bao giờ, vậy nên lốc là khổ nhất, lốc càng đông còm càng khổ, thỉnh thoảng có vài thằng đểu, con đểu vào phá. Nhiều lốc sợ mà phải đóng cửa còm, cùng lắm là khoét ra một cái lỗ để cho còm nó bấm một phát và cũng là xem còm nó thế nào. Có khi phải gác cổng cho còm xếp hàng vào, thật khổ, có khi cứ cho còm vào, nếu phát hiện thằng nào đểu thì đuổi ra sau, có khi chơi luôn, cứ để cho thằng đểu nó đứng đó cho mọi người thấy. Các lốc lại là người có danh tính rõ ràng, rất dễ tìm ra những sai lầm trong quá khứ để chửi, mà ai chả có sai lầm. Dám làm lốc đúng là người dũng cảm thời nay, trương mặt ra giữa thiên hạ, Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều nó dày vò cho đến khổ. Nếu không có lốc, còm cha vơ, chú váo kể nể bản thân ai mà nghe mãi được, làm sao có người dẫn dắt một lũ còm cõi, đang than trời trách đất tại sao là tại sao. Dù sao vẫn hy vọng, tất cả cái hay trong dân gian, thế nào rồi cũng được cung đình hóa, dân gian cứ sáng tạo nhiều cái hay đi, những vị có chức trách sẽ biết xấu hổ mà điều chỉnh. Nếu không điều chỉnh, bị mục ra cũng tốt đất chứ không sao.
Lốc thật còm đểu
Nếu chỉ có làm rồi ăn, ngủ, đ, ỉa thôi thì còn gì là người nữa. Còn nói chuyện nữa chứ, hóng chuyện chứ, nói leo nữa chứ. Những người xung quanh, người thì mắc việc, người thì nói nhạt phèo, người thì nói những cái không phải mình quan tâm. May quá, cái anh tư bản giãy chết nghĩ ra đủ trò, nó làm ra cái lốc, cái còm không mất tiền. Bà con cứ thế mà vui chơi thỏa thích, sướng nhất là còm, nói thoải mái, giống như trẻ con, nói không cần suy nghĩ, giống như người say nói miên man. Ở đâu có chợ là có kẻ cắp, có khi chợ chưa họp nó đã xuất hiện. Vậy nên còm đểu xuất hiện, có khi còm bình thường nhưng thỉnh thoảng cũng đểu một phát. Riêng lốc thì khó mà đểu được, đàng hoàng chắc gì đã có còm, đểu thì chỉ đi còm bậy thôi. Không ai theo đểu bao giờ, vậy nên lốc là khổ nhất, lốc càng đông còm càng khổ, thỉnh thoảng có vài thằng đểu, con đểu vào phá. Các lốc lại là người có danh tính rõ ràng, rất dễ tìm ra những sai lầm trong quá khứ để chửi, mà ai chả có sai lầm. Dám làm lốc đúng là người dũng cảm thời nay, trương mặt ra giữa thiên hạ, Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều nó dày vò cho đến khổ. Nếu không có lốc, còm cha vơ, chú váo kể nể bản thân ai mà nghe mãi được, làm sao có người dẫn dắt một lũ còm cõi, đang than trời trách đất tại sao là tại sao. Dù sao vẫn hy vọng, tất cả cái hay trong dân gian, thế nào rồi cũng được cung đình hóa, dân gian cứ sáng tạo nhiều cái hay đi, những vị có chức trách sẽ biết xấu hổ mà điều chỉnh. Nếu không điều chỉnh, bị mục ra cũng tốt đất chứ không sao.
Việt Nam nhân vật lịch sử
Những nhân vật có công lớn cho dân tộc Việt trường tồn đã có rất nhiều, và đang tiếp tục xuất hiện. Xa xưa khó có thể khảo chứng, gần đây rất nhiều. Một số nhân vật tiêu biểu, Trưng Trắc, Trưng Nhị dù chưa thành công, nhưng đã dám đánh, để gây mầm cho sau này cái gan dám chống lại cường quyền. Dần dần mà dân ta có chủ quyền sau này, dù vẫn phải chịu một tầng lớp cai trị nào đó, vì loài người là vậy. Nổi lên đa số vẫn là các nhân vật chống ngoại xâm, có số ít nhân vật có tác động vào quá trình kiến thiết đất nước. Nguyễn Bỉnh Khiêm là nhân vật tài tình trong một bối cảnh xã hội rối ren, ngài vẫn có cách kiến thiết, an dân của riêng mình, thành quả còn ý nghĩa mãi sau này. Sau nữa là Nguyễn Công Trứ, ngài có những công trạng rất cụ thể về khai hoang lập ấp. Còn việc ngài dẫn quân đi trấn áp thế lực thù địch với nhà Nguyễn như thế nào thì chưa rõ lắm. Thơ văn ngài để lại cũng là một cách sống tự do trong vòng cai trị. Còn biết bao người đi khai khẩn mở rộng không gian sinh tồn cho người Việt, mà ai được giáo dục trong mái trường xhcn rất ít được biết. Việc này chắc đang khôi phục lại dần dần, Phú Yên đang kỷ niệm 400 trăm năm gắn với người có công khai hoang lập ấp Lương Văn Chánh. Mỗi một vùng đất mới đều gắn với một tên tuổi vì dân, vì nước; cả nước, mỗi một giai đoạn đều gắn với những tên tuổi làm lên lịch sử oai hùng, và hết giai đoạn oai hùng lại gắn với những tên tuổi, là đi với voi, chơi với rắn. Đất nước không có cách gì thoát ra khỏi các loại cai trị hay sao. Loài người đã chuyển sang loại cai trị kiểu mới, cai trị mà không phải cai trị, còn ta cứ như đang bị bóng ma đang ám, đang hãm mà không có cách gì giải được, không có cách gì thoát ra được. Các nhân vật lịch sử, các ngài đang ở đâu, hãy mau xuất hiện, dân Việt đang mỏi cổ chờ các ngài đấy.
29 thg 3, 2011
Đề nghị không thành
500 đại biểu là 500 lốc, các đại biểu không quen công nghệ, các tình nguyện viên sẵn sàng phục vụ. Có người đại biểu địa phương mình, lĩnh vực mình quan tâm, các cử tri sẽ bu vào ân nhân để giãi bày. Hoạt động của Quốc hội là hoạt động công khai, mỗi đại biểu là một lốc, công khai minh bạch, cơ quan có trách nhiệm hằng giờ, hằng ngày đã biết cần chuyện gì để chủ động, không cứ dồn vào kỳ họp. Một bộ phân công 50 người theo dõi 500 đại biểu, mỗi người theo dõi 10 lốc là dư sức, không phải 500 đại biểu đều nóng hổi với một bộ. Cử tri là các còm, liên tục phản ảnh với đại biểu của mình, cử tri có thể có cử tri đểu, nhưng đại biểu là đại biểu thật, người thật không sợ gì kẻ gian, những cử tri đàng hoàng là đa số sẽ bảo vệ đại biểu. Cái lợi, cái tiện cho quốc kế dân sinh là không thể bác bỏ, cái nghe, cái tin, cái thực hiện là không thể. Vậy nên xã hội đã có sẵn 500 lốc lớn làm đại biểu của mình rồi, nói vậy thôi, một nền cai trị hoàn hảo sẽ không cần gì hết. Các đại biểu của dân cứ việc mình mình làm đừng nghe xúi mà ra làm đại biểu quốc hội theo cơ cấu, cứ lốc nào có nhiều còm nhất sẽ là đại biểu của dân thật, các còm có trách nhiệm làm thằng đánh máy cho những cử tri không làm còm được. Xã hội vẫn cứ như thường, không phiền hà đến ai, ai lấy cái hay của cuốc hội ra dùng không phải trả phí bản quyền mà. Một đề nghị không thành mà đã thành từ lâu rồi.
Thoát ra khỏi sự cai trị
Loài người bẩm sinh ra những nghệ
sĩ, họ có nhạy cảm hơn ai hết, kêu lên những tiếng đau, ca lên những
niềm vui, mọi chuyện trong đời đều được cất lên ai oán, căm hờn, đau
khổ, ấm ức, bực bội, hân hoan, sảng khoái, hay bất cứ một trạng
thái nào mà mọi người không thấy được, không cảm được, không nói
được, nói được mà không tận cùng được, tận cùng được mà không đi
vào lòng người được, không vang xa được. Có thể vang xa được mà không
tạo được chuyển biến gì, ngược lại, người nghệ sĩ thiên bẩm, với
sự tự ý thức được sứ mạng trời ban, trời cho, trời nhờ, trời khiến
hay trời đày, họ sẽ đi được đến sự tận cùng của thiên bẩm, đến hết
con đường được đi, cần đi, phải đi.
Khi không ca lên được, không nói lên
được, không kêu lên được, không khoét ra được một không gian tự do nào
cả, hoặc không thể chịu đựng được cái không gian nhỏ hẹp tạo được,
họ đã bỏ tổ tiên mà đi - không chính xác, họ đã thoát ra khỏi sự
cai trị.
Tiếp đến là những bộ óc người,
họ cũng buộc phải tìm cách để bộ óc này có ý nghĩa khi được sinh
ra; tiếp tục là cái dạ dày, cái bao tử, nó không thể bị cắt bớt
được, nó phải là đủ một cái bao tử, là đủ một cái dạ dày.
Nó còn cái lớn hơn nữa, nó là con
người, nó không thể để bị cai trị để biến thành con gì đó nhâng
nháo, nhăng nhố, nhan nhản ngoài xã hội.
Không thể chống lại được nền cai
trị hoàn hảo này, chỉ có thể thức tỉnh lương tri, chỉ có thể báo
hiệu cho ngày tàn, chỉ có thể thoát ra khỏi sự cai trị tinh vi này.
Từ cái dạ dày không bị bóp, không
bị nắn, từ những con người thoát ra để trở về với thế giới tự do
hoàn hảo (nhưng không thể thoát ra khỏi cái tâm linh, cái hồn vía của
tổ tiên - nên vẫn chưa trọn một kiếp người).
Những con chim sơn ca bay khỏi lồng
cất lên tiếng ca tuyệt hảo cho đời, những bộ óc tư duy hết sự mênh mông,
sâu thẳm của hiện thực, của đời người. Kể cả những gì linh thiêng
được giam hãm lâu nay cũng thoát ra, được thăng hoa với những sắc mầu
linh nghiệm cần có.
Những tiếng nói từ con tim, khối
óc đang thoát ra khỏi cổ họng.
Một nền cai trị hoàn hảo đã đến
đỉnh cao của nó, nó không biết tự dịch chuyển sang một nền chính
trị điều phối xã hội, nó tự cưỡng lại để đi theo quy luật của nó,
thì sự đào thoát tất yếu phải tăng nhanh, những đào thoát là những
tinh túy tạo sức mạnh thật của sự hoàn hảo này.
Càng tinh túy, càng khó chấp nhận
sự cai trị, quá trình rỗng ruột đã đến lúc không có cách gì ngăn
được.
Dứt khoát không phải là thoát Á,
thoát Ta hay thoát Âu, mà chính là thoát ra khỏi sự cai trị, trước
khi xuất hiện sự sụp đổ hoàn toàn của mỗi con người (từ nhân cách,
đạo đức, tư duy, tâm hồn, tính linh) đến sự sụp đổ hoàn toàn của
nền cai trị này.
Thuận lợi của một nhà nước điều phối
Một xã hội mà mỗi một cá nhân,
mỗi một nhóm người đều có tiếng nói riêng và rất dễ nhận biết ra
tiếng nói này.
Trong xã hội vẫn có những người
tập hợp được những nhóm tiếng nói, tổng hợp tất cả những nguyện vọng,
những ý tưởng, những vướng mắc, những cách thoát ra khỏi cái khó,
cái vướng.
Một bộ não thế giới quốc gia dân
tộc, một tâm hồn thế giới quốc gia dân tộc, luôn nhanh chóng hiểu
được, tập hợp được, tại sao lại phải chia rẽ nó ra nhỉ. Không thiếu
những thái quá, chính những nhóm người tự điều chỉnh vào sự hợp
lý nhất.
Tại sao nhà nước không tận dụng bộ
não, trái tim và cả cái lực lớn này nhỉ. Một điều tiết chung, một
đề nghị tuyển chọn tình nguyện, tất tần tật có thể được giải
quyết một cách nhẹ nhàng êm đẹp, cần mạnh hơn chỉ cần thêm một chút
nguồn lực quốc gia là đã quá đủ.
Vài bộ não với những trái tim cằn
cỗi gồng mình lên để đưa vào túi, để làm những động tác giả che
mắt xã hội, mà thực ra chỉ đủ để che mắt chính người ấy mà thôi.
Các nhóm tư duy, tình cảm, cao
thấp, nông sâu, to nhỏ, dài ngắn, đơn giản, phức tạp, đều vô cùng
nhanh chóng nếu muốn hình thành. Nhà nước chỉ còn một động tác là
chấp nhận phương án tối ưu nào mà thôi.
Một xã hội sôi động,thực chất và
của mọi người, mọi người không có cách gì thờ ơ với cuộc sống của
chính mình. Một hội trường quốc hội ảo họp 24/24 365/365 không phải
là không thể thực hiện được, lúc đầu có thể có những tiếng chửi
bới khó nghe, sau sẽ được loại dần, thái độ hợp tác sẽ cùng nhau
gạt hết vướng mắc.
Nếu cứ ở vai trò kẻ cả người ở
thì không có cách gì nói chuyện được.
Quốc hội ảo này nhà nước không
làm thì trong dân chúng vẫn cứ tự phát hình thành và ngoài vòng
kiểm soát của công quyền, vài nhà chức trách lén lút ngó vào, gần
như là không giải quyết được gì.
Chi bằng tất cả các cơ quan đều
lập một cái hội trường ảo để chứa bộ não, trái tim của mọi người,
chắc chắn công việc sẽ nhẹ đi rất nhiều.
Nếu vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn
cắp của công, thì không dại gì, mà cứ bật đèn để đi đêm.
Nền cai trị hoàn hảo
Cai trị, bị trị là cái tự sinh ra,
có quá trình hoàn thiện, tới nay phải nói là nó đã hoàn hảo. Cái
hoàn hảo tuyệt đối giữa người cai trị là chủ nô với nô lệ, người
chủ sở hữu tuyệt đối người mình cai trị. Nhưng mới chỉ cai trị
tuyệt đối ở phần thể xác, người nô lệ vẫn còn tự do tư duy, tự do
tưởng tưởng, tự do ca hát nhảy múa, chả vậy mà nghệ thuật của
người nô lệ xưa cũng là một phần văn hóa của nhân loại.
Kỹ thuật cai trị luôn tiến bộ không
ngừng, đến giai đoạn sức lao động là tài sản đặc biệt, người cai trị
đã tạo ra được một bối cảnh không bị cai trị thì chết, một cách
giết không cần vũ khí, cái phần quý nhất của sức người thuộc về
người cai trị, cái giai đoạn sung sức có sức lao động quý nhất là
thuộc về người cai trị. Người cai trị này chỉ đoạt lấy cái lợi
nhất, lợi tuyệt đối cho họ, đó là giá trị sức lao động. Người bị
trị vẫn còn quá nhiều không gian để tạo ra nhiều sản phẩm (có thể
là phụ phẩm ) bất hủ cống hiến cho nhân loại.
Ở những xứ sở nông nghiệp, có thể
ít ai đó bị mất hoàn toàn cuộc sống cho người cai trị, nhưng họ vẫn
được tự do suy nghĩ, tự do ca hát, làng quê của họ ngoài nghĩa vụ
đóng sản vật,đóng ngày công lao động cho người cai trị, thuần phong
mỹ tục vẫn được tự nhiên diễn ra như ngàn vạn đời nay.
Người cai trị luôn có điều kiện và
khả năng để hoàn chỉnh cách cai trị của họ, đến nay đã tới giai
đoạn cuối của sự hoàn hảo, không thể hoàn hảo hơn được nữa về
phương cách cai trị. Có thể nhầm với phương cách điều phối xã hội
theo một chiều hướng tối ưu nhất, đấy không phải là cai trị. Còn ở
những chế độ cai trị hoàn hảo, toàn bộ đời sống xã hội, đời sống
của một cá nhân đều bị người cai trị chi phối, điều tiết, phán xử
theo cách có lợi cho người cai trị.
Người bị trị không còn một không
gian nào để thể hiện với đúng con người tự nhiên của mình. Mọi hành
xử, hành vi, hành động hoặc không hành động đều phải nằm trong khuôn
khổ của người cai trị. Người bị trị bị sở hữu tuyệt đối của người
cai trị, từ sức lực, tư duy, tâm hồn, có khi cả linh tính cũng thuộc
về người cai trị. Cái sở hữu tuyệt đối này nó đã đem lại kết quả
tuyệt đối cho thắng lợi của cuộc chiến.
Những quốc gia sở hữu nền cai trị
hoàn hảo này, đi thôn tính một quốc gia khác, thì đúng là một tuyệt
hảo này, cộng thêm một tuyệt hảo nữa, để bổ sung thêm nguồn năng
lượng, để duy trì nền cai trị hoàn hảo.
Những quốc gia không có khả năng đi
thôn tính, để bổ sung nguồn năng lượng cho việc duy trì nền cai trị
hoàn hảo này, thì họ buộc phải tiêu mòn nguồn lợi, nguồn lực của
dân tộc mình để bổ sung vào đó; có khi người cai trị bị thiếu nguồn
lực để duy trì sự hoàn hảo, mà chìa tay cho một thế lực hoàn hảo
khác để tiếp lực, để thêm sinh khí, mà không nghĩ rằng đây là cơ hội
để họ tiêm nọc độc, làm tê liệt con mồi để dần ăn thịt, làm tăng
nguồn lực cho nền cai trị hoàn hảo liên tục mở rộng địa hạt cai trị
ra mãi mãi.
Nền cai trị càng lớn, càng khát
năng lượng, càng thôn tính được nhiều, nền cai trị càng lớn, lại
càng khát hơn.
Đỉnh cao của giai đoạn cuối, như
ngọn lửa đến lúc tàn, nó sẽ cháy bùng lên trước khi tắt, không
tránh được ngọn lửa này sẽ bị hóa tro.
28 thg 3, 2011
Sẵn sàng hy sinh
Quân nhân Trung Quốc hết cảnh 'Ngưu lang, Chức nữ'
Cập nhật lúc :4:06 PM, 28/03/2011
Gần 100.000 quân nhân Trung Quốc sẽ vĩnh viễn thoát khỏi cuộc sống “Ngưu lang, Chức nữ” sau khi Bộ Quốc phòng nước này điều chỉnh chính sách cho phép thân nhân được chung sống trong thời gian họ phục vụ quân đội.
Chính sách mới này được Quốc vụ viện và Ủy ban Quân sự Trung ương mới đây thông qua.
Theo quy định được ban hành vào năm 1963 và sửa đổi năm 1991, chỉ cấp tiểu đoàn phó trở lên mới được hưởng chế độ có thân nhân sống cùng trong thời gian phục vụ trong quân ngũ. Quy định mới cho phép thân nhân của các binh sỹ có cấp thấp hơn sỹ quan cũng được hưởng chế độ này.
Theo quy định được ban hành vào năm 1963 và sửa đổi năm 1991, chỉ cấp tiểu đoàn phó trở lên mới được hưởng chế độ có thân nhân sống cùng trong thời gian phục vụ trong quân ngũ. Quy định mới cho phép thân nhân của các binh sỹ có cấp thấp hơn sỹ quan cũng được hưởng chế độ này.
Cảnh chia tay trong ngày nhập ngũ không còn xa lạ với quân nhân Trung Quốc. |
Chính sách mới sẽ giúp nhiều quân nhân được đoàn tụ bên gia đình. |
Đại diện Bộ Quốc phòng nước này cho biết, quân đội đang nỗ lực cung cấp nhà ở và việc làm cho các thành viên trong gia đình quân nhân.
Mai Anh (theo Chinamilitary)
Xem lại sóng thần
10.000 thanh niên đi bộ vì người dân Nhật Bản
Sáng 27/3, tại cổng chính công viên Thống Nhất, Thành đoàn Hà Nội đã tổ chức chương trình đi bộ ủng hộ người dân Nhật Bản chịu thảm họa động đất, sóng thần. Đây cũng là sự kiện chào mừng 80 năm thành lập Đoàn.
*Bộ đội Biên phòng múa côn nhị khúc, biểu diễn khí công |
Khối hồng kỳ mở đầu chương trình đi bộ. |
Chương trình đi bộ ủng hộ người dân Nhật Bản khắc phục hậu quả động đất và sóng thần có sự tham gia của lãnh đạo Hội thanh niên dân chủ thế giới, đại sứ quán Cu Ba và Thành đoàn Hà Nội. |
Thanh niên các quận, huyện trên địa bàn thành phố Hà Nội đi bộ quanh hồ Thuyền Quang. |
Đoàn thanh niên quận Hoàng Mai. |
Bộ đội Biên phòng. |
Nhiều học sinh khối THPT tại Hà Nội háo hức tham gia chương trình. |
Đây là chương trình của tuổi trẻ thủ đô hướng về đất nước Nhật Bản. |
Các bạn trẻ cất vang bài hát truyền thống về Đoàn. |
Tổ chức quyên góp, ủng hộ bằng vật chất cho người dân Nhật Bản. |
Triển lãm tranh được đặt ngay tại hồ Thuyền Quang. |
Lê Hiếu
(vnexpress.net)
(vnexpress.net)
Lời kể của một người xem loạn
Nghe thấy hàng ngàn người kéo lên
trụ sở, họ bênh người giàu, xử ép người nghèo, đánh chết người.
Anh ta bị tên giàu có kia được nhà
chức trách bảo hộ làm càn, chịu không được anh ta cũng càn luôn và
bị triệu lên cùng chết tại trụ sở. Lý do chết, tự chết, người nhà
mang xác về đóng hòm khiêng đi đòi công lý.
Chết rồi công lý gì, một phần
người uất ức theo quan tài, một phần người ghét nhà chức trách mà
theo đi, một phần người tò mò mà đi xem.
Tụ tập đông người tất nhiên là không
được, nhà chức trách đến, xe tất nhiên là bị lật đốt, tiếc cho cái
xe vừa đẹp vừa sang.
Nhà chức trách quen việc này nên
không ai bị sao vì họ chạy rất nhanh.
Đám đông lấy quan tài làm tâm điểm,
nhiệt độ tăng cao như thiêu đốt tất cả, không ai có thể giải thích hay
thuyết phục gì được.
Rồi cũng nguội dần, đủ thời gian
để nhà chức trách đông hơn, nhiều trang bị hơn, nhà chức trách yêu
cầu ai về nhà đó, thông báo hết lượt và hẹn thời gian cuối cùng để
mọi người giải tán xong.
Lúc trước còn có người đi ngăn
cản, thuyết phục, làm trật tự, bây giờ im ắng không thấy nhà chức
trách nào hết, vả lại đêm đã về khuya, mọi người có thể vặn nhỏ máy thu
thanh và lắng nghe một số thông tin cần thiết về…
Người kể chuyện này không liên quan
gì đến vụ việc, mà cũng chỉ là dân thường, tự cảm thấy có gì sắp
ập xuống, dù tò mò, hiếu kỳ, nhưng quyết định về thôi.
Hôm sau tiếp tục trở lại để xem
chuyện gì đã xảy ra, vụt, đập, tống lên xe, không cần biết là ai, mà
làm sao biết là ai được vì được điều từ nơi khác đến.
Mọi việc lại đâu vào đấy.
Tạo nhiều việc làm
Nói vòng vo rồi mọi chế độ cuối cùng vẫn lộ bộ mặt thật. Họ dương đủ lời hay ý đẹp, hành động cuối cùng vẫn thể hiện là xã hội chỉ có hai tầng lớp là cai trị và bị trị. Còn tầng lớp trung gian nhởn nhơ nguy hiểm, họ dụ dỗ, quy phục không được thì đã có nhà tù. Mọi quyền đều về tầng lớp thống trị, mọi chân lý đều thuộc tầng lớp thống trị. Mà cai trị thì không nên rườm rà, chỉ có giữ quyền, giữ tiền, giữ công lý (thuộc về cai trị ). Chính vì con người được khuôn vào một cái phi tự nhiên như thế, con người mất tính tự nhiên, cũng là mất tính người. Ở góc độ xã hội, con người luôn có hành động phi nhân tính. Đó là cách tạo việc làm cho báo chí đưa tin, bán báo, tăng thu nhập. Mỗi giới có cái kiểu vô nhân tính riêng của mình. Người cai trị biết cái quyết sách của mình sẽ có hại sau 5, 10 năm nữa, nhưng do vô nhân tính mà họ vẫn quyết làm. Một người chữa bệnh biết toa này dù đỡ bệnh ngay nhưng có hại cho người bệnh, vẫn cứ làm, đó là cái vô nhân tính của giới y, Việc làm là tạo ra cái có giá trị cho xã hội và được hưởng công lao động, do mất nhân tính nên rút gọn lại chỉ có tiền công, tiền lương là được và gọn nữa, cứ có tiền là được. Không làm được gì có ích vẫn nhận tiền mà không biết xấu hổ là phổ biến. Trật tự xã hội gần như rối loạn, lượng người làm việc giữ trật tự tăng lên đều đều, giải quyết lương cho rất nhiều người. Người cai trị có quá nhiều hành vi trái đạo lý, trái pháp luật, số người thắc mắc, chống đối tăng lên, số người tổ chức ra để sẵn sàng đối phó với nguy cơ này tăng lên, số người được hưởng lương lại tăng lên. Chế độ cai trị không phù hợp, để mọi người tin vào chế độ này, lại tổ chức ra đội quân chuyên tuyên truyền nói tốt cho chế độ này, số người hưởng lương lại tăng thêm. Con người bị thoái hóa, rất khó tin cậy, nên lại phải có một hệ thống chuyên tổ chức họp hành, nhắc nhở giáo dục những người có chức phận này, lại một lượng lớn được hưởng lương. Cái cách hành xử trái với thông lệ thế giới, làm cho phần lớn thế giới không hài lòng, do bất cập nên cho họ là đối nghịch, lại có một lượng lớn người theo dõi di biến động và ứng phó với phản ứng của thế giới, lại phải cấp lương. Bộ máy tuyên truyền hoạt động mạnh, một số người lầm tưởng cai trị là có giá trị nhất, đòi có nhiều ghế cai trị, thế là vô số chức danh được phát sinh, nhiều tỉnh, huyện, xã được tách ra, tốn bao nhiêu lương. Dân không có đủ thông tin mà ham thành phố xá, lại bao nhiêu tiền vào đó, bao nhiêu công trình khơi khơi chủ yếu để rút tiền. Một cách tạo việc làm sáng tạo, độc đáo ít ở đâu có.
27 thg 3, 2011
Cách mạng công nghệ mở thêm con đường lớn
Xem tốc độ ‘“siêu khủng” của LTE tại Việt Nam
Thử nghiệm và trình diễn của Ericsson cho thấy, mạng di động LTE có thể đạt tới tốc độ tải xuống 81 Mbps, tải lên 20 Mbps.
Chiều ngày 8/10/2010, Ericsson Việt Nam vừa phối hợp với Cục Tần số VTĐ( Bộ TT&TT) để giới thiệu trình diễn công nghệ LTE trước đại diện của Bộ TT&TT và các mạng di động tại Việt Nam. Chuyên gia của Ericsson cho biết, hiện tốc độ củadịch vụ ADSL được cung cấp tại Việt Nam trung bình từ 1,5 Mbps – 6 Mbps, trong khi đó công nghệ LTE có tốc độ lý tưởng lên đến 80 Mbps.
Chuyên gia của Ericsson cho biết, đợt trình diễn công nghệ lần này để cho cơ quan quản lý và các mạng di động Việt Nam có cái nhìn tổng quan về dịch vụ của công nghệ LTE. Việc trình diễn được thực hiện trên tầng 10 của tòa nhà Cục Tần số Vô tuyến điện với việc diễn truyền số liệu và thiết lập cuộc gọi 4G từ trên xe ô tô lắp mạng LTE. Với tốc độ của công nghệ LTE có thể cho phép xem phim HD trên điện thoại di động và cả trên màn hình TV lớn. Tuy nhiên, việc trình diễn lần này không thể chạy hết các ứng dụng của LTE vì chỉ có trạm gốc đặt tại Việt Nam và được kết nối với mạng lõi được đặt ở Thụy Điển và Tây Ban Nha (cách Việt Nam khoảng 8000 km) nên độ trễ tương đối lớn.
Chuyên gia của Ericsson cho biết, về mặt cơ bản cuộc gọi 4G bình thường gần như không khác 2G và 3G. Việc trình diễn này chỉ cho nhều người thấy 4G có thể cung cấp các dịch vụ từ dịch vụ truyền thống như thoại, hay đến các dịch vụ hội tụ như video, truyền hình tương tác… đều có thể triển khai trên mạng LTE. Lần thử nghiệm này, Ericsson thử nghiệm công nghệ LTE trên băng tần 2,3 GHz – 2,4 GHz.
Ericsson đã thử nghiệm tốc độ Down/Upload của công nghệ LTE bằng cách cho di chuyển một chiếc xe có gắn cột thu sóng với một cột phát sóng cố định để nhấn mạnh rằng cho dù có thường xuyên phải di chuyển và xa trạm phát sóng thì tốc độ Down/Upload của công nghệ LTE vẫn rất cao.
Thử xem một bảng thống kê tự động
|
|||||
|
|||||
|
|||||
|
|||||
|
Một số bạn tươi vui quá, người ta đang thảm họa mà
10.000 thanh niên đi bộ vì người dân Nhật Bản
Sáng 27/3, tại cổng chính công viên Thống Nhất, Thành đoàn Hà Nội đã tổ chức chương trình đi bộ ủng hộ người dân Nhật Bản chịu thảm họa động đất, sóng thần. Đây cũng là sự kiện chào mừng 80 năm thành lập Đoàn.
Lê Hiếu
Khối hồng kỳ mở đầu chương trình đi bộ. |
Chương trình đi bộ ủng hộ người dân Nhật Bản khắc phục hậu quả động đất và sóng thần có sự tham gia của lãnh đạo Hội thanh niên dân chủ thế giới, đại sứ quán Cu Ba và Thành đoàn Hà Nội. |
Thanh niên các quận, huyện trên địa bàn thành phố Hà Nội đi bộ quanh hồ Thuyền Quang. |
Đoàn thanh niên quận Hoàng Mai. |
Bộ đội Biên phòng. |
Nhiều học sinh khối THPT tại Hà Nội háo hức tham gia chương trình. |
Đây là chương trình của tuổi trẻ Thủ đô hướng về đất nước Nhật Bản. |
Các bạn trẻ cất vang bài hát truyền thống về Đoàn. |
Tổ chức quyên góp, ủng hộ bằng vật chất cho người dân Nhật Bản. |
Triển lãm tranh được đặt ngay tại hồ Thiền Quang của Thành đoàn Hà Nội, nhằm tuyên truyền cho người dân hiểu biết về an toàn giao thông. |
Bộ toi cơm và phủ nợ
Triều trước không có cái phủ và
quá nhiều bộ như bây giờ.
Xét công trạng mà nói, triều trước
tạo dựng giang sơn gấm vóc, thống nhất sơn hà mở mang bờ cõi, giữ
vững cương vực mà chỉ với một viện với lục bộ.
Nghĩ mà thấy lạ, sinh ra phủ với
sáu quan đầu phủ với nhị thập nhị bộ, cụ thể theo thứ tự quan
trọng từ trên xuống dưới mà xếp : bộ lễ (người ta còn gọi là bộ
giao thiệp), bộ binh, bộ hình, bộ ký, bộ lại, bộ pháp, bộ kế, bộ
hộ (hay còn gọi là bộ ngân khố), bộ thương, bộ nông, bộ thông, bộ
công, bộ địa, bộ tin, bộ cứu trợ, bộ du, bộ nghệ, bộ y, bộ giáo,
bộ dân, bộ tệ, bộ tra.
Thập lục bộ được phát sinh thêm,
nguyên gốc chỉ có lục bộ: bộ lại, bộ hộ, bộ lễ, bộ binh, bộ hình,
bộ công.
Thử xét công trạng của những bộ
mới phát sinh.
Bộ ký : hàng rào che chắn giữa dân
và quan phủ.
Bộ pháp : xử dân, tha quan.
Bộ kế : kế cho kẻ có tiền, không
loại trừ ngoại bang.
Bộ thương : nhập cái có, bán cái
khan hiếm.
Bộ nông : làm gì cũng được trừ
nông nghiệp.
Bộ thông : chuyên làm tắc.
Bộ địa : bức tử ông địa.
Bộ tin : không tin gì tin được.
Bộ cứu trợ : có dân tự cứu.
Bộ cứu trợ : có dân tự cứu.
Bộ du : không cần văn hóa, có tiền
là được.
Bộ nghệ : nông dân tự sáng chế.
Bộ y : nơi kiếm tiền của mẹ hiền.
Bộ giáo : nơi phụ huynh đóng tiền.
Bộ dân : tiến về miền xuôi, nếu
muốn tiến kịp họ.
Bộ tệ : tăng lãi xuất, tăng giá.
Bộ tra : tra cho ra phong bì thì
thôi.
Thập lục bộ là ngàn vạn quan, là
hàng triệu lại, là ngân khố, là chi phí.
Chung quy lại chỉ là vì vô đạo, cái
đạo theo cũng là cái vô đạo mà thôi.
Đó là chưa nói phủ đưa biết bao
nhiêu độc hại vào giang sơn xã tắc.
Tất cả cái này đều do nhầm cái
đạo mà ra. Vô đạo, vô thần biến thành một lũ ma quỷ dày xéo giang
sơn xã tắc.
Cái phủ bộ này kèm theo với viện
dân mị, đằng sau là một lũ âm binh đủ loại, diễn đủ các loại tuồng
làm tiêu tán biết bao nhiêu hoa lợi trên vùng đất tổ tiên, e có còn
nơi để mà bái vọng tổ tiên nữa không đây.
Tổ tiên có linh thiêng thì về mách
bảo cho cháu con, đường thoát ra khỏi cái ác đạo này.