Nghệ sĩ luôn là người được xã hội mến mộ , cuộc sống mà không có nghệ thuật , sao gọi là cuộc sống được , rất tiếc là không nặn ra nghệ sĩ được , đó là báu vật của tam tài. Khi nghệ có trí , họ cảnh báo , họ vạch đường một cách không ai thấy là vạch đường , chỉ thấy lâng lâng với cảm giác lạ. Trí tự đào luyện mà nên , lời nói họ như nặng ngàn cân , như nhẹ tựa mây , như dây cột thuyền , một lời để rơi đầu , một lời mà sung sướng cả đời . Họ mà có nghệ , lời nói như giọt đàn , như mũi tên , như hòn đạn . Một lời nói có thể cứu muôn dân , một lời nói có thể trói nhiều thế hệ . Nông công thương đã làm no cái bụng , cái mưa không ướt , cái gió không rét . Nghệ cũng đã làm mọi người sướng cái tai , vui cái mắt . Xưa đế quốc phong kiến:
(Á tế Á ca)
Nay độc lập tự do hạnh phúc rồi, sướng gấp vạn lần xưa, còn đòi gì nữa!
"Non sông thẹn với nước nhà,
Vua là tượng gỗ, dân là thân trâu!
Việc dây thép, việc tàu, việc pháo
Việc luyện binh, việc giáo học đường.
Việc kỹ nghệ, việc nông thương,
Việc khai mỏ quặng, việc đường hỏa xa.
Giữ các việc chẳng qua người nước,
Người chức bồi, người tước cu ly!
Thông ngôn, ký lục chi chi
Mãn đời lính tập, trọn vì quan sang!
Nghĩ lắm lúc bầm gan tím ruột,
Vạch trời kêu mà tuốt gươm ra,
Cùng xương, cùng thịt, cùng da,
Cùng hòn máu đỏ con nhà Lạc Long.
Thế mà chịu trong vòng trói buộc,
Bốn mươi năm nhơ nhuốc lầm than!
Thương ôi! Bách Việt giang san,
Văn minh đã sẵn, khôn ngoan có thừa.
Hồn mê mộng tỉnh chưa, chưa tỉnh?
Anh em ta phải tính làm sao?"
(Á tế Á ca)
Nay độc lập tự do hạnh phúc rồi, sướng gấp vạn lần xưa, còn đòi gì nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét