19 thg 3, 2011

VI.-Trách nhiệm mất Ý thức thuộc về ai?


Thưa chẳng thuộc về ai cả, chẳng thuộc về cá nhân nào cả, mà thuộc về nhiều người, thuộc nhiều thế hệ, về cái tội “ Vì Nhiều sãi, nên không ai ý thức đóng cửa Chùa “, nói cách khác là trách nhiệm thuộc về toàn dân, tức là trách nhiệm tập thể của rất nhiều thế hệ, do  “ cái Khó bó cái Khôn “ bởi cái  nạn “ Tham tàn và cường bạo “  của kẻ thù nước ngoài gây ra.

Ở Đông phương là do các nhà cầm quyền Đại Hán suốt trường kỳ lịch sử hàng mấy ngàn năm, ở Tây phương là chế độ Nô lệ, Đế quốc thực dân và Quốc tế CS gây ra tai họa cho Việt Nam. Một mặt họ áp bức bóc lột, để giam hãm dân ta trong “ cái Khó bó cái khôn”, để lâm vào cành “ bần cùng sinh đạo tặc và bất học vô thuật “, nhưng hiểm độc nhất là tìm mọi cách để làm cho Việt Nam bật gốc rễ về Văn hoá.     Người Tàu thì đốt sách chôn Nho vì Nho là cốt tủy của đời sống Việt, nào tịch thu hết sách vở bắt cống hiến nhân tài v. v…, người Pháp thì dùng phép chia để trị và nhất là đẩy mạnh phong trào truyền bá  quốc ngữ để loại trừ Nho giáo ra khỏi mạch sống dân tộc, đến nay nhiều người còn quy trách nhiệm lạc hậu của đất nước cho Nho giáo, vì họ không hiểu rõ Nho giáo, lầm lẫn Nho giáo với Hán Nho là thứ Nho bá đạo  của Hán tộc.

Đó là cái hiểm nguy từ ngoài đưa vào, thế mà không quan trọng bằng cái lỗi từ bên trong dân tộc, bên trong mỗi người của chúng ta.   Cụ thễ là trong mọi sinh hoạt, trong hơi thở của con  dân Việt Nam đã ẩn tàng một triết lý nhân sinh rất siêu việt, mà nay con cháu không còn nhận ra, lại đi rước thứ độc dược nước ngoài về tàn hại nhau. Cái lỗi to lớn nhất không kể bất cứ lý do gì là mất ý thức về con Người, về Gia đình và về Quốc gia, đến nay khi nhắc tới những vấn đề đó thì lại khinh thường dè bỉu, cho là điều tầm thường này ai mà chẳng biết nên cứ lờ đi!.  Ý thức đó là ý thức về con người “  Nhân chủ “, gia đình  “ thuận Vợ thuận Chồng “ , quốc gia “ độc lập, tự chủ “. 

Không chú tầm vào những vấn đề nền tảng này thì trước sau gì cũng rơi vào tròng nô lệ.
Trong quốc gia các vị lãnh đạo tinh thần, các vị trí thức các ngành, các vị làm văn hoá, các vị làm chính trị là những người đầu tàu của quốc gia, còn dân chúng là lực lượng thuộc đoàn tàu dân tộc, mỗi người một nhiệm vụ, mỗi người một khả năng, kẻ ít người nhiều, ai cũng phải đều tay đóng góp, nhưng nói chung các bậc trí thức là quan trọng nhất, họ là những người có quyền lợi cao, nên trách nhiệm cũng lớn, khi quốc gia suy vong thì chính những vị đó phải có trách nhiệm nặng nề hơn. 

Thế nhưng, trong thực tế ngày nay, Khi nước nhà trong thời bình yên thì các vị trí thức, các nhà làm chính trị ra mặt hớn hở rộn ràng, đến khi quốc phá gia vong thì đa số cứ im hơi lặng tiếng ?!  Ta cứ nhìn vào tình trạng sinh hoạt của các vị lãnh đạo tinh thần, các vị trí thức mọi ngành thì nhận rõ ra sao!  Ở trong tình trạng quốc nạn và quốc nhục tày trời như thế này mà chỉ lo chuyện bề ngoài, mà không cảm thấy nhục mà bất động thì ta nhận ra ý thức của mỗi thành phần ra sao!

Đến nay chúng ta không nên đổ lỗi cho nhau nữa, nhưng xin ai ai cũng phải có ý thức trách nhiệm của mình, góp tay xây dựng lại con người, gia đình và xã hội để có đời sống tốt đẹp hơn. 

 Vậy muốn sữa lỗi chung, chúng ta không thể làm lẻ tẻ, mà phải có một phong trào chung cho cả quốc gia mới mong chuyển hóa được cái tình trạng mê ngũ ù lì hàng ngàn năm. Chúng ta đang đại bế tắc ở nơi đây! (anviettoancau.net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét