19 thg 3, 2011

VII.- Công cuộc Canh Tân và Hòa giải


Việc đầu tiên là cứu con Người, đừng có ảo tưởng là ai ai cũng đã tốt cả, khi con người chưa đủ tư cách và khả năng thì không thể làm tốt việc to lớn được.  Chúng ta phải làm sao giúp cho mỗi người phải tự canh tân để có tư cách và khả năng của con người Nhân chủ, nhưng con ngưòi Nhân chủ này phải biết cách sống theo tinh thần Dân chủ, nghĩa là biết chấp nhận dị biệt của nhau, vì không có dị biệt thì ý kiến toàn dân chỉ toàn là thứ hoa “ Cứt Lợn “ hay rặt thứ  “ cỏ cụ Hồ “  ( xin lỗi đây là danh từ của Cụ Phan Khôi  ),  vì khi không chấp nhận dị biệt của nhau thì gây ra bất hòa, gây ra quốc nạn quốc nhục, tức là phản lại tinh thần dân chủ. Nhiều người miệng hô to dân chủ, nhưng hành động lại độc đoán, độc tài.

Muốn sống hoà với nhau thì toàn dân phải tìm cho ra những điểm đồng quy của dân tộc, để ai ai cũng vui lòng chia sẽ với nhau. Ở trên đời với nhau thì sự Hòa là quan trọng bậc nhất, thiếu Hòa thì không ngồi lại với nhau mà làm việc chung được, do đó mà  đánh mất hạnh phúc chung.  Văn hoá của chủng Việt là Văn hoá thái hòa, cha ông chúng ta đã khuyên “ Dĩ Hòa vi qúy “ .

Nho giáo đã có Ngũ thường để giúp con người canh tân hàng ngày, và Ngũ luận để giúp mọi người sống hoà với nhau. Đây là phương cách tuyệt hảo đem Đạo vào Đời.

Khốn nỗi Hán Nho đã đánh rơi mất cái tinh tuý, chỉ còn cái vỏ xơ cứng quê mủa lạc hậu, làm cho người ta ghê tởm, đến nay hễ ai nhắc đén Nho là người ta không thèm nghe, cho là lỗi thời quê mùa lạc hậu, khốn nỗi ghê tởm cái đó, mà không có cái nào khác thay vào, nên bí lối, lại học theo lối sống cá nhân chủ nghĩa, rặc Duy lý của Tây phương thì không ổn, và khi ôm Lý mà bỏ mất nguồn Tình là quên con người, thì làm sao mà yêu thương, quý trọng và tha thứ cho nhau mà sống Hòa cho được?

Tôn giáo nào cũng có những giá trị cao quý, có thể giúp mọi tín hữu sống hoà với nhau, nhưng có thực hiện được hay không là việc khó khác. nhiều khi chính những người có tôn giáo cực đoan lại gây bất hòa hơn hết!

Chúng ta cứ tưởng chúng ta thất bại trong những cái lớn lao, thật ra chúng ta đã thảm bại trong những cái tầm thường nhỏ nhặt hàng ngày, nên thiểu số chúng ta không những bị “ chết nổi trôi trên biển sâu “, mà đa số lại cùng bị  “ chết chùm, chết chìm trong lỗ chân trâu “ ! (anviettoancau.net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét