3 thg 5, 2011
Tình báo công khai kết luận bí mật
Nghề y sẽ có nhiều việc làm
thương tật (theo Tổ chức Y tế thế giới)
Muốn thương tật thì ra
ngoài đường , không thể không ra ngoài đường.
Vật giá tăng cao làm sao mà thoải mái về thể chất được.
Lo lắng về đời sống làm sao tinh thần thoải mái được.
Còn về xã hội thì khỏi bàn, nếu bàn thì nhiều gương để soi lắm đấy. Soi xem dung nhan đó bây giờ ra sao.
chỉ phục vụ vào mạng
Có một nguy cơ cho mạng di động
android mới
Trên bước tình sầu
Đăng ngày: 12:47 03-05-2011
Thơ Nguyễn Hải
Trên Bước Tình Sầu
Tôi đã về đây, ngồi lại đây Độc cô đối diện mối sầu này Đem thơ khóc hận gửi
thiên hạ
Ai tỏ cùng tôi những đắng cay?
Giang hồ bụi lấp dấu chân đi
Lơ láo nhìn đời bỗng dị kì Tiếng thở hôm nao như tắt lịm
Len vào nhịp thở của tim si.
Tôi đời thi sĩ của thương yêu Từng đến trao người chút
mĩ miều
Rồi tặng cho nhau những mộng ảo
U mê nằm mãi bến Đìu Hiu. Tôi cắt tay mình cho rỉ máu Để từng thớ thịt thấm đau
thương
Tôi còn ngu muội, hay chưa tỉnh?
Mà ngắm mây hồng, lại vấn
vương?
Ngày Hạ mây hồng đợi gió về Tôi dang tay hái trái si mê
Ép thành vị ngọt trên môi mọng
Cùng nếm men nồng câu hẹn thề.
Thu đến cho tôi cõi mộng vàng
Ngu ngơ mà nhặt những hân hoan
Đem dâng Nữ Chúa loài
hoa đẹp!
Nàng nhận nên trời hoá địa đàng.
Tình kia đẹp thế, nói sao
vừa?
Tôi đã yêu rồi, người biết chưa?
Tình đẹp long lanh nhưng dễ vỡ
Thoáng qua nhắc lại đã xa xưa.
Tôi muốn trăng thanh đừng sáng nữa?
Cũng như muốn tắt cả tinh cầu
Lạc vào bóng tối mà im nhé! Đừng cố yêu người bởi vực sầu.
Tay bút nghiêng tay một chữ Thơ
Chữ Tình đã gãy nào
ai ngờ?
Thơ Tình tôi viết như còn thiếu?
Ở đắng cay nhau chữ Mộng Hờ!
ÔI! Em có phải vị Linh Mục? Đã đến trước tôi giải nợ duyên
Quỳ xuống chân Em mà rửa tội
Để tôi thoát khỏi một lời nguyền.
Hãy đi đến tận nghĩa thương đau
Dừng lại nơi đây trong mắt nhau
Khe khẽ mà nghe trên
nhịp thở
Chứa đầy vị ngọt cho mai sau. Cảm ơn Em nhé! Hỡi người tình
Phút ấy cho tôi một bóng hình
Xin tạc vào bóng tối mà im nhé!
Đừng cố yêu người bởi vực sầu.
Tay bút nghiêng tay một chữ Thơ Chữ Tình đã gãy nào
ai ngờ?
Thơ Tình tôi viết như còn thiếu?
Ở đắng cay nhau chữ Mộng Hờ!
ÔI! Em có phải vị Linh Mục? Đã đến trước tôi giải nợ duyên Quỳ xuống
chân Em mà rửa tội
Để tôi thoát khỏi một lời nguyền.
Hãy đi đến tận nghĩa thương đau
Dừng lại nơi đây trong mắt nhau
Khe khẽ mà nghe trên
nhịp thở
Chứa đầy vị ngọt cho mai sau. Cảm ơn Em nhé! Hỡi người tình
Phút ấy cho tôi một bóng hình
Xin tạ ơn Em ban trái đắng Để tôi lệ nhớ buổi trung trinh ./.
Nguyễn Hải (SG 2/5/2011)
Tại sao lại thích văn thơ
Các bài văn , đoạn thơ nguyên thủy thường gắn với những việc tế lễ , cúng bái , nó gắn với một bối cảnh , nó dẫn đến u linh . Những lời , những chữ như có linh hồn .
Có những con người đặc biệt đã thường nhật hóa cõi linh , khi trạng thái u linh xuất hiện họ nhả ra những vần thơ , đoạn văn mà sau này người đọc nương vào đó để tiện đi đến cõi linh của riêng mình .
Phần linh mỗi người không hiếm , do tập nhiễm mà tự mất đi , có khi không cần đến linh , có khi giao nó cho quỷ để được lợi gì đó . Không phải có linh là nhả ra được từ , được lời dẫn linh , nó còn tùy vào thời , vào tài , vào trạng thái của người nhả chữ . Cái linh động được đến quỷ thần trời đất không chỉ cứ tài học là có được , nó như của trời cho người luyện trong bối cảnh nào đó mà thành .
Đi vào cõi linh để được nghỉ ngơi , để được đi về với căn tính của người mà vẫn không rời xa cuộc sống thật . Có nhiều đường đến cõi linh , những lời dẫn đến đó có khi được coi như kinh thánh . Những lời dẫn đó là mảnh , là mảng mà người ta gọi là thơ văn để con người đu bám đi đến cái miền nào đó của riêng mình và người ta yêu thích nó là vì vậy . Không đạt đến đó nó chỉ là văn bản thông thường và không thể gọi là thơ văn .
Đi từ đâu
thật mãi được , hiện thực xã hội đang ngày một hiện rõ .
Những nhà nghiên cứu cũng không thể cứ nghiên cứu theo một
kết quả sẵn có . Những người giảng dạy cũng không thể nói
mãi những điều mình không tin , những điều không có ích .
Những người hiểu luật cũng không thể mãi im lặng trước những
bất công . Những nhà kinh doanh không thể cứ mãi đóng thuế hai
lần cho một dịch vụ tồi . Những người làm xiếc chả lẽ cứ
diễn mãi cái tuồng mình không tin , mình không phục , thậm
chí còn chán ghét để kiếm miếng ăn , thà nghỉ diễn để
người đời khỏi chửi . Và cái cao hơn hết là sự tồn tại một
cách tự nhiên dưới gầm trời này .
Hỏi
- Chúng tôi tôn cao nhau .
Tôi hỏi nước : Nước sống với nước thế nào?
- Chúng tôi làm đầy nhau.
Tôi hỏi cỏ : Cỏ sống với cỏ thế nào?
- Chúng tôi đan vào nhau. Làm nên chân trời.tươi mát
Tôi hỏi người : - Người sống với người thế nào ?
Tôi hỏi người : - Người sống với người thế nào ?
.. . .
Tôi hỏi người : - Người sống với người thế nào ...?
( Từ blog PHUONGVI)
Được đăng bởi NokiaX6 vào Việt gốc vào ngày 10:04 Ngày 03 tháng 5 năm
2011
không cần hỏi tại sao
yêu cầu của Hardvard
chuẩn của Harvard
Vòng xoáy
Tự quy định số lượng , chất lượng , tự mở trường đào tạo , tự đánh giá , tự sử dụng ; sau một thời gian dài xã hội không thể chấp nhận được cái chất lượng của nó . Chỉ có giới chính trị và những nhà điều hành xã hội của xã hội , là không có khả năng thi thố , vì nằm trong vùng đặc biệt nhạy cảm , nên chỉ mới nghi là có yếu tố chính trị , điều hành (rất nhiều lần nhầm lẫn) là đã ra tay triệt hạ rồi .
Tất cả các giới khác xã hội đã tự tạo được cho mình , đang tích cực phục vụ lại xã hội . Chỉ có điều do tham vọng quá lớn , nắm và sử dụng toàn bộ nguồn lực của xã hội vào việc làm méo mó , biến dạng các giới quan trọng của xã hội , và họ tự tạo cho mình những con người của 8 tầng lớp này càng ngày càng teo về mọi mặt , vì nó không tuân theo các quy luật cần đủ và phải có của một chu trình tạo giống . Các quái thai này cộng với thế lực và quyền sử dụng các nguồn lực đất nước để tiếp tục làm méo mó trở lại các giới mà xã hội đã vất vả vượt rào mới có được .
Cái vòng quay bất tận này như một siêu bão đi đến đâu nó tàn phá đến đó , càng đi sức tàn phá của nó càng mạnh thêm . Xã hội còn sức chịu đựng sự tàn phá này được bao lâu nữa đang là một dấu hỏi .
vn.360plus.yahoo.com/gicungthich2000 - gần với sử thi
Núi rừng xanh hương thơm ngát thắm tươi màu hoa
Suối ngàn reo muôn chim hót líu lo hòa ca
Lửa rừng thiêng trong đêm thâu sáng múa vui cùng ta
Bốn ngàn năm thong dong trên núi sống yêu đời an hòa
Đừng hòng ai ngang nhiên xâm lấn xóm với thôn
Cùng Mẹ Âu bao năm em giữ nước với nguồn
Em là tiên em bay lên núi với Tiên
Má hồng xinh đôi môi thắm nhưng tiên chẳng có hiền
Người đụng tiên nên tiên em quyết chẳng để yên
Cùng chị em lên non em giữ nước với nguồn
Con bọ hung con bọ xít phá xóm làng ta
Lũ sài lang tham vọng lớn chiếm núi rừng ta Lửa hồng xưa nay le lói xót xa lòng ta
Nếu lặng câm em im tiếng sẽ không còn mái nhà
Từ Lào Cai bay qua Yên
Bái giữ núi non
Ruộng nhà Dao hay hoa văn Thái mãi mãi còn
Em là tiên em bay lên núi với Tiên
Dẫu đẹp xinh tuy duyên dáng nhưng tiên chẳng có hiền
Từ ngàn xưa Văn Lang em có tiếng nói riêng
Trời định phân giang san hai cõi rất rõ ràng
Núi rừng ơi, núi rừng ơi, núi rừng ơi
Núi rừng ơi, núi rừng ơi, núi rừng ơi
Núi rừng ơi, núi rừng ơi, núi rừng ơi
Vn.360plus.yahoo.com/gicungthich2000 - 7 truyện ngắn
khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất
ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để
tay lên ngực trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở ây mà!" Vậy là
nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: "Mẹ có
đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó
dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
2. Vòng cẩm thạch Cha
kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà
đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ
chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường… Đến khi tay mẹ đen
sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một
chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: "Mẹ già
rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui." Chị em không ai bảo
ai, nước mắt rưng rưng. Hình minh họa
3. Quà sinh nhật Trong năm đứa
con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần
tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng
nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má
ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm
vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm
má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho
tiêu chị mang đến…
4. Con Nuôi Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về
một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia
đình. Một học sinh ạch. Tay mẹ trắng nõn nà
đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ
chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường… Đến khi tay mẹ đen
sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một
chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười:
5. Khóc Vừa sinh
ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề
khóc thêm lần nào nữa. Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được
mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà
đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ. Hôm nay
40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc,
anh nói: "Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh."
6. Xa xứ Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học. Thư đầu viết: "Ở
đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…" Cuối năm viết:
"Mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…" Mùa
đông sau viết: "Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa
phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên
phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt
không…"
7. Cua rang muối Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng
giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ
gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con
hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua
biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: "Cua rang muối
thật đó mẹ." Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con
hỏi, mẹ cười móm mém: "Còn răng đâu mà ăn?!"