3 thg 5, 2011

Tại sao lại thích văn thơ

Bồi bút là việc khó , vừa nương theo cái linh , vừa đạt được ý đồ và vẫn hay . Khó nhưng không xét , nó không có chính nghĩa , nó đi với tà ma .


Các bài văn , đoạn thơ nguyên thủy thường gắn với những việc tế lễ , cúng bái , nó gắn với một bối cảnh , nó dẫn đến u linh . Những lời , những chữ như có linh hồn .

Có những con người đặc biệt đã thường nhật hóa cõi linh , khi trạng thái u linh xuất hiện họ nhả ra những vần thơ , đoạn văn mà sau này người đọc nương vào đó để tiện đi đến cõi linh của riêng mình .

Phần linh mỗi người không hiếm , do tập nhiễm mà tự mất đi , có khi không cần đến linh , có khi giao nó cho quỷ để được lợi gì đó . Không phải có linh là nhả ra được từ , được lời dẫn linh , nó còn tùy vào thời , vào tài , vào trạng thái của người nhả chữ . Cái linh động được đến quỷ thần trời đất không chỉ cứ tài học là có được , nó như của trời cho người luyện trong bối cảnh nào đó mà thành .

Đi vào cõi linh để được nghỉ ngơi , để được đi về với căn tính của người mà vẫn không rời xa cuộc sống thật . Có nhiều đường đến cõi linh , những lời dẫn đến đó có khi được coi như kinh thánh . Những lời dẫn đó là mảnh , là mảng mà người ta gọi là thơ văn để con người đu bám đi đến cái miền nào đó của riêng mình và người ta yêu thích nó là vì vậy . Không đạt đến đó nó chỉ là văn bản thông thường và không thể gọi là thơ văn .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét