17 thg 4, 2011
Phèo
Người có quyền muốn chi phối người khác là điều đương nhiên , chi phối nguyên thủy nhất là : mày không theo tao thì tao giết. Do văn minh loài người tiến lên , tính mạng là bất khả xâm phạm , nên việc thủ tiêu ai đó chỉ là hãn hữu. Người cai trị không ngừng nghĩ ra các cách cai trị toàn diện , không lấy tính mạng ra để dọa được , họ đánh vào cái bao tử , người ta nắm cái bao tử , không muốn cũng nghe. Khi không lo lo được hàng chục triệu cái bao tử , họ đành buông ra để cái cơ thể có cái bao tử đó làm gì thì làm. Không buông hoàn toàn , trái tim và bộ óc phải thuộc người ta chi phối , đường đến trái tim bộ óc trước chủ yếu đi qua bao tử , nay đưa về tự nhiên của nó chủ yếu là tai và mắt , nên các loa đến tận nơi người ở phát hết công suất , hằng đêm cái màn hình gần như là duy nhất mọi người phải dán vào. Cái tốt đẹp đi vào tim vào óc nó lại không như cái người ta vô tình thấy , vô tình nghe. Cái mưu đồ cai trị trái tim , khối óc không đạt được. Trái tim thì mênh mang , bộ óc thì bao la , làm gì có cái gì nhốt được. Cuối cùng vẫn theo bài cũ , khống chế trái tim , bộ óc qua đường bao tử. Có thể không nghe , không tin nhưng vì cái bao tử mà nghe mà tin một cách giả tạo. Họ rất sợ cái tai , cái mắt họ đang khống chế nghe thấy , nhìn thấy sự thật. Khốn nỗi sự thật là sự thật , sự thật nhiều hơn , rộng lớn hơn bao vây giả dối. Trái tim , bộ óc có nguy cơ tuột ra khỏi tay , không còn cách nào khác , cái dã man nguyên thủy trỗi dậy , nó đe dọa tính mạng , đe dọa an ninh những nguồn chứa sự thật. Ánh sáng và bóng đêm đang giằng co nhau , thời trung cổ đã qua , không phải lúc nào cũng đem cái máy chém , cái giá treo cổ ra để dọa người được. Cùn thì dứt giậu , những cái bao tử cố thủ đang nuôi những bộ óc , những trái tim hai mặt . Đến khi không chịu đựng được nữa , đến khi cái dạ dày không bị bóp nữa , những thành lũy cuối cùng sẽ trở về với tự nhiên như nó vốn có. Nhưng nguy nhất là an ninh của người quyền hành đang bị hăm dọa ; cái bao tử quyền hành nhất lại đang bị bóp, phải suy nghĩ , phải rung cảm khác thường trái với thông lệ.
Học (1)
Ký ức giáo dục thời diệt giặc dốt
Nguồn:Thông tin thương mại
(ThongtinThuongmai) - Nhân
dịp Quốckhánh, toà soạn giới
thiệu với bạn đọc ký ức của các
cựu HS - SV thời diệt giặc dốt
khi cách mạng tháng Tám thành
công. Cách mạng tháng Tám năm
1945 thành công, nước ta đứng
trước nhiều khó khăn và thử
thách. Cả nước có 95% người bị
mù chữ. Trước tình hình đó, Chủ
tịch Hồ Chí Minh ra lời kêu gọi
toàn dân ra sức thực hiện đồng
thời ba nhiệm vụ trọng đại là
diệt giặc đói, diệt giặc dốt và
diệt giặc ngoại xâm.
Nhân kỷ niệm 65 năm ngày Quốc
khánh 29 , toà soạn giới thiệu
với bạn đọc ký ức của các cựu
học sinh, sinh viên (HS - SV) thời
đó về việc học tập, giảng dạy
cũng như hệ thống giáo dục
những năm đầu đất nước độc
lập.
GS Phạm Minh Hạc, nguyên Bộ
trưởng Bộ GD-ĐT: "Tôi nghẹn
ngào nghe thư Bác"
Năm 1945, tôi vừa học hết lớp 4.
Cách mạng đến, có chính quyền
mới với cờ đỏ sao vàng. Tôi rất
vui vì có đội thiếu nhi Tháng
Tám, có mũ ca nô và trống ếch.
Ngày khai trường năm đó, Bác
Hồ viết bức thư đầu tiên gửi cho
học sinh. Tôi xúc động và nghẹn
ngào khi nghe thư của Bác. Sau
này, tôi được biết, trong năm
học đó, Bác đã làm việc với một
số cán bộ giáo dục về cuộc thi tốt
nghiệp PTTH và thi vào ĐH. Bác
ra chỉ thị, bài thi được làm bằng
hai thứ tiếng Việt và Pháp để
học sinh hiểu được.
Lễ khai giảng ĐH Việt Nam - nền
Đại học mới của một nước độc
lập- ngày 15/11/1945 được tổ
chức rất to ở số 19 Lê Thánh
Tông, Hà Nội. Hôm đó, Bác Hồ chủ
trì, còn ông Nguyễn Văn Huyên
đọc diễn văn.
Bác Hồ thăm các cụ tham gia lớp
bình dân học vụ. Ảnh : Tư liệu.
Nếu trước 1945, giảng viên ĐH
chủ yếu là người Pháp và chỉ có
một ít người Việt thì từ
15/11/1945 có 100% giảng viên
người Việt như giáo sư (GS)
Nguyễn Văn Huyên, GS Nguyễn
Mạnh Tường, một số người học
ở Pháp về như GS Nguỵ Như
Kontum, GS Nguyễn Văn Thiêm,
GS Đào Duy Anh, GS Đỗ Xuân Hợp,
GS Hồ Đắc Di, GS Đỗ Tất Lợi, GS
Đặng Vũ Hỷ.
GS Trần Hồng Quân, nguyên Bộ
trưởng Bộ GD-ĐT, Chủ tịch hiệp
hội các trường ĐH Ngoài công
lập: "Thiêng liêng, thầy cô che
bom cho học sinh!"
Tôi còn nhớ khi đó ở trong Nam,
thầy cô giáo thường đào nhiều
hầm tránh bom xung quanh lớp
học. Trong buổi học nghe tiếng
máy bay là học sinh phải sơ tán
ngay xuống hầm. Nhiều lúc quá
vội, thầy cô nằm trên nắp hầm
che chở cho học trò của mình.
Giờ nhớ lại những hình ảnh đó,
thật thiêng liêng làm sao. Còn tại
miền Bắc, học trò thường được
thầy cô cho đội nón rơm. Khi đó
cũng đâu có bàn ghế, trường lớp
như bây giờ. Lấy cây đóng thành
thanh ngang, rồi học trò ngồi
trên đó học, đặt giấy lên đùi viết
bài.
PGS Trần Xuân Nhĩ, nguyên Thứ
trưởng Bộ GD-ĐT: Lớp học treo
nhiều nông cụ
Số dân năm 1945 là hơn 20 triệu
người, năm 2010 khoảng 86
triệu. Số người đi học trước năm
1945 chỉ chiếm 3% số dân, năm
2010 là 27%, tăng gấp 10 lần.
Tiếp»
Học (2)
» Xã hội
Cả nước hiện nay có gần 22 triệu
người đi học (kể cả lớp ngắn
hạn, giáo dục thường xuyên).
Trước năm 1945, hệ thống giáo
dục phổ thông là 13 năm (bậc
tiểu học 6 năm, trung học 4 năm;
trung học phổ thông bậc một là
hai năm và bậc hai là ba năm);
hệ cao đẳng ba năm và hệ ĐH4 6
năm. Thời kỳ đó, số lượng và quy
mô trường lớp nhỏ. Trung bình
một huyện có 20 xã chia làm3 4
tổng, mỗi tổng có một trường
tiểu học bậc một gồm ba lớp, 25
đến 30 học sinh mỗi lớp (để thi
lấy bằng yếu lược), sau đó ba
năm nữa thi lấy bằng tiểu học.
Tại các làng cũng có những ông
giáo tốt nghiệp bằng sơ cấp yếu
lược tổ chức lớp dạy cho trẻ con
chữ a, b, c, nhân chi sơ tính bản
thiện.
Ngày đó, trong tổng của tôi có
ngôi trường cấp một Thuận An.
Trường là ngôi nhà cấp bốn có
ba phòng học và một phòng hiệu
trưởng, bàn của học sinh được
kê thành hai dãy, mỗi bàn bốn
chỗ ngồi. Điều ấn tượng nhất với
tôi đó là phía dưới các lớp học
thường có một cái giá kê phía
dưới lớp dùng để treo những đồ
nông cụ nhỏ trong gia đình (cối
xay lúa, xe quay nước, thúng,
mủng, dần, sàng, bát, đũa,
chén…) được cha mẹ và học trò
tự làm để phục vụ cho việc thực
hành ở lớp. Ngày đó, trường tổ
chức học hai buổi mỗi ngày, mỗi
học trò đều mang cơm theo để
buổi trưa ăn và nghỉ ngay tại lớp
học.
Khi cách mạng Tháng Tám năm
1945 đến và trong kháng chiến,
hệ thống giáo dục của nước ta
vẫn duy trì như trước. Đến năm
1950, Chính phủ có cuộc cải cách
giáo dục, hệ tiểu học giảm còn
bốn năm, trung học ba năm và
THPT hai năm. Đến năm 1956, hệ
THPT tăng thêm một năm
thành ba năm (lớp 8, 9, 10) và
kéo dài đến khi giải phóng miền
Nam. Sau giải phóng miền Nam,
hệ thống giáo dục của hai miền
Nam - Bắc hợp nhất gồm cấp
một (5 năm), cấp hai (bốn năm),
cấp ba (ba năm).
Ông Nguyễn Hữu Danh, Phó chủ
tịch Hội Cựu giáo chức TP HCM:
Chọn “ngoại ngữ tiếng Việt” để
tiếngdân tộc không bị mai một.
Tôi còn nhớ, trước khi Cách mạng
tháng Tám nổ ra, tôi được tham
gia đội Thiếu niên tiền phong.
Ngoài giờ học tôi còn tham gia
các cuộc mít tinh.… Khi ở nhà, lứa
học sinh chúng tôi thường tụ tập
tại các khu phố, để quan sát việc
vận chuyển vũ khí của giặc
(chuyển vào nhà dân Pháp).
Chúng tôi có thể làm tốt công
việc này vì họ không chú ý tới trẻ
con. Thời đó, chúng tôi phải học
tất cả chương trình học bằng
tiếng Pháp. Mỗi học sinh được
chọn hai loại sinh ngữ khác
ngoài tiếng Pháp để học. Tất cả
học sinh Việt Nam ở Sài Gòn khi
đó đều chọn ngoại ngữ 1 là tiếng
Việt, ngoại ngữ 2 thường là
tiếng Anh để học. Làm như vậy
mới có thể duy trì vốn tiếng Việt
của dân tộc, không để ngôn ngữ
của mình bị mai một.
Dài lắm , nếu vội không nên đọc
89161
Huỳnh Thị Diễm
Về đâu bông điên điển?
Quê tôi, một ngày mới bắt đầu
từ lúc trời chưa mờ sáng, khi
thôn xa vang lại xao xác tiếng
gà, đôi mái lá còn chìm trong
sương mờ và cỏ cây vẫn thu
mình vì ngại hơi đêm ẩm ướt.
Đó cũng là lúc cha tôi chống
xuồng lên đồng gỡ lưới cá.
Mùa nước nổi năm nào cũng
thế, cha tôi đi từ rất sớm, khi
tôi còn say ngủ và cha về
trong nắng ấm vừa lên với
một khoang xuồng đầy ắp
những cá, tôm, lươn, rắn…
Tôi hay tỉnh giấc bởi những
âm thanh xôn xao, lạp cạp của
bầy vịt trắng phau đương bơi
quanh nhà cùng sóng nước.
Tôi biết xuồng cha tôi đã về
trong cái âm thanh xôn xao
quen thuộc đó. Vào mùa nước
nổi hằng năm, từ nhà tôi trông
ra phía đồng chỉ thấy trắng
xóa một màu, cánh đồng lúa
xanh rờn chạy tít chân trời giờ
như biển, bàng bạc nước
mênh mông… Hồi ấy, trẻ con ở
quê chẳng biết sợ cái cảnh
mênh mông là gì đâu. Cả bọn
nhóc chỉ thấy trong bụng nôn
nao bởi đủ thứ món chơi
nghịch mùa nước mà thôi.
Riêng tôi cứ thương hàng điên
điển rộ bông vàng bao quanh
nhà mình nhất.
Mỗi sớm, mẹ tôi hay xách rổ
tre ra sau nhà để tranh thủ hái
những bông điên điển còn
bum búp. Mẹ tôi nói: “Lúc bông
còn bum búp như vầy hàm
chứa đầy đủ hương vị ngọt
ngọt, thanh thanh trong nhụy
bông”. Màu bông điên điển
quê tôi vàng tươi lắm. Tôi
nhìn từng bông, bông nào
cũng phụng phịu như đôi gò
má của em bé đang ngậm lấy,
ngậm để những giọt sữa tinh
khôi từ đất, từ trời. Khi hái mẹ
tôi chỉ cần kéo lấy duy nhất
một đọt cây, liền các đọt khác
cùng ngả về phía mẹ. Tôi thích
hứng những giọt sương mát
rượi đọng trên cây rào rào sà
xuống theo tay mẹ kéo. Có khi
tôi còn chăm chú đợi chúng
rào rào xuống hơn là để tâm
vào những bông điên điển
bum búp ngon lành. Tay mẹ
hái bông nhanh lắm, thạo lắm.
Lúc hái bông, tôi thấy mắt mẹ
vẫn ngó ra cánh đồng trắng
xóa nước xa xa. Tôi biết ngay
mẹ đang trông xuồng của cha,
tôi cũng đang trông cha về.
Cha về sẽ cho tôi mấy con cá
lia thia, cá bảy màu, mấy con
tôm mập mạp… Thích nhất là
cá nóc no! Cá nóc no cho mẹ
nấu canh chua bông điên điển
thì ngon lắm, thèm lắm. Bông
điên điển ăn ngon mà lại đẹp.
Tôi nghĩ loại bông đẹp nhứt,
dễ thương nhứt trên đời chắc
chắn là bông điên điển quanh
nhà tôi. Mẹ nói chúng là
những chú bướm vàng có đôi
cánh thêu kim tuyến kết thành
bông.
Đangnghĩ miên man, tôi bỗng
giật mình khi nghe mẹ giục:
- Bi ơi! đưa rổ cho cha con đi!
- A! Cha về! cha về!
Tôi mừng rơn thì nghe mẹ lại
giục nữa:
- Đưa rổ cho cha đi Bi!
- Cha! Rổ nè cha!
Tôi xoắn xuýt bên những chú
cá mè dinh, cá rô, cá nóc no
đang búng tung tóe trong
khoang xuồng. Cầm lấy vợt từ
tay mẹ, cha rọng những chú cá
còn khỏe lại, thắt miệng vợt
xong, cha liền nhanh chóng
buộc xuồng vào thân cây điên
điển to nhất sau nhà. Mùa
nước nổi, sóng lớn ngoài đồng
trống cứ vỗ ầm ạp suốt ngày
đêm, sóng lũ mạnh lắm, bền
lắm. Nếu buộc ghe xuồng
không thạo, dù dây siết chặt
cách mấy thì cũng dễ dàng bị
sóng đánh phăng đi. Tìm
xuồng bị trôi cực lắm, trong
xóm nhiều người bị vậy rồi.
Tôi vẫn tự hào về kỹ thuật
giăng lưới, buộc xuồng của
cha. Đi chơi, tôi khoe suốt về
điểm này với bọn thằng Tí,
thằng Tèo... Coi bộ bọn nhóc
trong xóm nể tôi dữ lắm.
Trong lúc cha quay sang gỡ
những cụm rong tảo bám đầy
trong lưới, tôi vẫn say mê với
những chú cá nóc no của mình.
Đối với tôi, thích thú nhất là
xem những chú cá nóc no
phồng cái bụng to như bong
bóng mỗi lần tôi đặt chú
xuống nước, trông rất tức
cười. Đang chơi đùa mải miết,
tôi chợt nghe mùi vị hấp dẫn
từ nồi canh chua của mẹ. A! Mẹ
nấu canh chua bông điên điển
cá nóc no đãi hai cha con đây
mà!
Mẹtôi là người phụ nữ rất
đảm đang. Cá của cha tôi lưới
về mẹ phân loại và bảo quản
vừa nhanh, vừa kỹ. Tài bếp
núc của mẹ thì khỏi chê. Món
nào mẹ nấu hai cha con cũng
ăn đến chảy mồ hôi. Tôi hay bị
cười vì để cơm dính đến mũi.
Những con cá còn tươi rói mẹ
để nấu canh chua bông điển,
những con cá chết qua đêm thì
mẹ muối sả. Hôm nào trúng cá
nhiều, mẹ tôi phải làm khô
phơi đầy trên mái lá nhà để
dự trữ ăn khi tháng hạn. Dưới
khoang xuồng của cha còn rất
nhiều cá sống. Cha rộng chúng
trong nước để dành những
hôm mưa bão không thể ra
đồng. Nhiều khi nhà túng
thiếu, mẹ tôi lại đem số cá ấy
lên chợ bán kiếm tiền mua
gạo.
Mùi cơm chín mới tinh, mùi
nồng nồng cay cay của cá kho,
mùi thơm thơm ngan ngát của
nồi canh chua mẹ nấu khiến
cái bụng tôi chợt nhớ mình
đang đói meo tự lúc nào rồi…
Hôm đó, hai cha con có một
bữa cơm thật ngon lành. Tôi
vét đến cùng những hạt cơm
dính trên thành nồi, hít hà và
tấm tắc khen ngon. Cha tôi chỉ
cười và gật gù chứ không líu
lo suốt buổi như tôi. Cha cười
bảo: “Hai cha con mình ăn sạch
cho mẹ khỏi hấp cơm nguội
nghen!”. Hiểu ý, mẹ gắp những
con cá trong tô và những bông
điên điển còn lại cho cha: “Cha
bé Bi ăn giùm em!”. Cha ăn
toát cả mồ hôi, còn tôi no đến
cành hông rồi. Hết nhìn cha rồi
nhìn tôi, mẹ chỉ cười sung
sướng. Ngoài hè những cây
điên điển vẫn rộ vàng bông,
rung rung theo từng ngọn gió
từ đồng nước mênh mông. Gió
đồng ban trưa hiu hiu mát
lạnh. Gió như mang theo cả lời
ca vọng cổ từ những chiếc
xuồng câu lưới xa xa. Hò ơ,
sông dài cá lội biệt tăm...
Sáng nay xóm tôi xôn xao khác
lạ, mọi người không đi làm
như mọi hôm mà xúm xít bàn
tán nhau những chuyện bọn
con nít chúng tôi không hiểu
rõ lắm. Chỉ nghe phong phanh
họ nói với nhau về chuyện
quán rượu, quán ăn, quán
nước gì đó… Trong bữa cơm
ngày hôm ấy, tôi mới được
biết sắp tới đây con đường
làng chạy qua xóm tôi sẽ trở
thành cầu nối cho khách du
lịch khắp nơi đến với khu Núi
Cấm. Nghe đâu người ta đổ về
đông lắm, có cả khách nước
ngoài! Mẹ nghe mấy người
trong xóm nói là khách ngoại
quốc thì xài tiền đôla, mà đôla
thì hơn nhiều lần tiền mình
lắm. Tôi nghe mẹ bàn với cha
dựng cho mẹ một túp lều nhỏ
để bán quán nước, bán đồ ăn.
Hằng ngày, công việc nhà đủ
để làm mẹ tôi quần vo áo vận
rồi. Cho nên, ban đầu cha
không đồng ý vì sợ mẹ cực.
Thế rồi không lâu sau, cái lều
nước cũng mọc lên theo ý mẹ.
Kể từ ngày ấy mẹ tôi càng vất
vả hơn. Mẹ không có thời gian
phân loại và bảo quản giúp
cha những con cá lưới được
trên đồng. Mỗi sáng, mẹ tôi
cũng không còn ra sau hè
tranh thủ hái những bông
điên điển còn bum búp nữa.
Rồi bữa cơm gia đình cũng
vắng luôn nồi canh chua bông
điển cá đồng… Tôi thấy thèm
bữa cơm ngày xưa mẹ nấu
như người đi trên sa mạc khát
từng giọt nước. Thế là hôm
nọ, tôi quyết định dậy thật
sớm để hái bông điển một
mình. Tôi còn nhỏ nên vói
không tới những đọt bông
cao, lúc đang cố vói thì bị té xổ
xuống nước. Rất may cha tôi
về kịp, ẵm tôi lên, vừa hôn tôi
cha vừa nói: “Thèm canh chua
bông điển hả con?”. Cũng từ
ngày đó, hai cha con tập làm
nội trợ luôn. Trước nay cha tôi
chỉ quen việc đồng áng, việc
câu lưới, giờ vào bếp thay mẹ
nên cực ghê lắm. Loay hoay cả
hồi lâu hai cha con mới có
được nồi canh chua với mấy
bông điên điển mới hái sau hè.
Trước lều, mẹ tôi vẫn lui cui
bưng nước cho khách, họ cười
nói lớn tiếng lắm. Tôi thấy họ
thường đi những chiếc xe du
lịch sang trọng, sáng choang.
Khách đến quán mẹ tôi ngày
một đông hơn. Ở xóm có nhiều
người thắc mắc xầm xì, họ
không hiểu tại sao những
khách như thế lại thích đáp
vào cái lều lụp xụp của mẹ.
Riêng tôi rất hãnh diện về tài
làm nước, nấu ăn của mẹ. Tôi
chỉ nghe mỗi lần các ông
khách ấy hỏi mẹ tôi là “a du
má rịt” hay “mé rịt” gì gì đó là
mẹ tôi im lặng, nói chung là
họ nói rất khó nghe và khó
nhớ. Lúc đó, tôi chỉ mới biết
“How are you?” mà thầy tôi
dạy ở trường thôi. Không
nghe mẹ trả lời mấy ổng…
Nhưng từ đấy cái quần phải
xắn tới đầu gối được thay
bằng những quần sọt ngắn,
mấy cái áo bà ba mẹ thường
mặc trở thành những miếng
giẻ lau bàn. Những chiếc áo
mẹ đang mặc trông sao mà
ngắn quá, trống quá! Mỗi khi
cha nói đến việc đó thì mẹ
bảo: mặc đồ vậy cho khỏe,
khỏi phải xắn lên.
Nhà tôi dạo ấy buồn lắm. Tôi
sợ nhất hằng đêm phải nghe
cha mẹ cãi nhau. Tôi bất ngờ
trước những lời mẹ nói nặng
cha. Trước giờ tôi không hề
nghe mẹ nói những lời như
vậy. Nhiều khi tôi vờ đang
ngủ, quay mặt vào tường mà
khóc thút thít. Lắm lúc, cha mẹ
cãi dữ quá tôi chỉ biết kêu khe
khẽ một mình: “Mẹ ơi! Cha ơi!
Đừng vậy nữa mà!”.
Chắc dạo này mẹ không còn
thích nói chuyện với cha, mẹ
cũng không thích nói chuyện
với tôi nữa, giờ mẹ chỉ thích
nói chuyện với cái điện thoại
di động của mấy ông khách
tặng mẹ thôi. Suốt ngày tôi chỉ
còn nghe mẹ nói: “Alô, em
nghe…”. Tôi buồn, cha cũng
buồn, mẹ thì nói suốt, rồi mẹ
cười hô hố với người ta.
Sáng hôm nay, mẹ tôi dậy sớm
hơn thường lệ. Mẹ mải miết
trước tấm gương soi, trông
như sắp đi ăn đám cưới vậy.
Cha tôi đang gỡ lưới trên
đồng, “chắc cha không đi ăn
đám cưới”- tôi nghĩ thầm. Mẹ
giục tôi dậy ra sau hè cho vịt
ăn, trông mẹ rất hấp tấp. Bỗng
có tiếng xe đỗ trước lều, mẹ
vội vã bước ra. Nhướn đôi mắt
còn ngái ngủ nhìn theo hướng
mẹ, tôi thấy mấy ông khách
mời mẹ lên xe, linh cảm không
lành tôi tất tả chạy ra rồi òa
khóc luôn: “Mẹ ơi! mẹ đi đâu?”.
Mẹ tôi thoáng như quay lại
nhưng trước sự thúc giục của
ông khách, mẹ đẩy tôi ra rồi
cũng bước lên xe. Chiếc xe
lạnh lùng chuyển bánh, dần
dần mất hút. Nước mắt giàn
giụa, tôi gào khản hơi “Mẹ ơi!
Mẹ ơi!”. Nhưng chiếc xe sang
trọng ấy đã mang mẹ đi mà
không bao giờ trở lại với cha
con tôi nữa rồi. Mẹ ơi! Mẹ đi
đâu? Câu hỏi đó đã ám ảnh tôi
suốt cả thời thơ ấu…
Trênbến sông quê, những
chiếc xuồng câu cũ kỹ vẫn
muôn đời trôi nổi mưu sinh
cùng con lũ, và những bông
điên điển tàn rơi vẫn trôi dập
dềnh trên sóng nước mênh
mông. Về đâu…
Huỳnh Thị Diễm (ĐH An Giang)
Nguồn: http://
www.trangsachhong.com
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 16 tháng 4 năm
2011
Nghiện
Siêu hài những tín đồ phát cuồng vì máy tính
09:49 AM | 17/04/2011
Cảm tưởng như họ sẽ chết ngay lập tức nếu không có 'người iu' máy tính bên cạnh.
Có vào bệnh viện, cũng phải cho “em” máy tính nhập viện cùng. |
“Em” máy tính này thì chat này, “em” kia nghe nhạc, “em” khác để xem phim, thế mới đã chứ |
Giường ngủ của các game thủ cũng biến thành kho máy tính thế này đây. |
Đang chát đoạn gay cấn, hình như anh ấy sắp tỏ tình với mình!!! |
Tranh thủ lướt web, không bố mẹ mà về bây giờ là toi đấy. |
Ăn máy tính, ngủ máy tính. |
Bố có, con cũng phải có chứ. Cả nhà mình cùng mê máy tính. |
H.N
So tài vũ khí
Android dùng chiêu độc để
'hạ' Apple
Cập nhật lúc 09h12" , ngày
17/04/2011 -
(VnMedia) - Để thu hút người
mua rời bỏ iPad của Apple, các
nhà sản xuất thiết bị đang bắt
đầu khởi động chiến thuật
tung ra các máy tính bảng
Android có mức giá thấp hơn
mức giá thấp nhất 499USD của
iPad.
Cụthể, giá khởi điểm của các
máy tính bảng 10,1-inch từ các
hãng ViewSonic, Asustek và
Acer là từ 279USD tới 499USD.
Các máy tính bảng này hoạt
động trên các phiên bản khác
nhau của hệ điều hành
Android của Google, có màn
hình 10,1-inch và trang bị sức
mạnh của chip ARM lõi đôi và
hỗ trợ Flash.
Apple bán máy tính bảng iPad
đầu tiên vào tháng 4 năm
ngoái và đã thiết lập mức giá
linh hoạt cho người dùng lựa
chọn. Các máy tính bảng
Android đầu tiên như Samsung
Galaxy Tab bắt đầu xuất xưởng
sau đó nhưng có giá quá cao.
Vì vậy, mức giá thấp của các
máy tính bảng mới có thể là
tạo ra một sự điều chỉnh trong
thị trường máy tính bảng.
Máy tính bảng của ViewSonic
có giá ban đầu là 499USD và
hiện mua tên Amazon.com là
279,99USD. Iconia A500 Tab của
Acer có giá khởi điểm 449 USD
và sẽ xuất ra thị trường vào
cuối tháng này. Giá khởi điểm
dành cho Eee Pad Transformer
sắp phát hành của Acer là
399,99USD.
Theokhảo sát của IDC, trong
quý 4/2010, có 10,1 triệu máy
tính bảng đã xuất xưởng,
trong đó iPad của Apple chiếm
73% thị phần. Đứng thứ hai là
Galaxy Tab của Samsung với
17% thị phần, trong khi các
hãng khác chiếm số thị phần
còn lại.
Apple thống lĩnh thị trường
máy tính bảng vì mức giá linh
hoạt, thiết kế và các tính năng
hấp dẫn của iPad. Vì vậy, với
mức giá cao hơn và phần mềm
nghèn nàn sẽ khiến cho máy
tính bảng Android trở nên kém
thế so với iPad dưới con mặt
của người mua.
Samsung Galaxy Tab có màn
hình 7-inch, được bán vào cuối
năm ngoái thông qua hãng
Viễn thông Verizon với giá
600USD. Nhưng đầu tháng này,
Verizon đã giảm giá Galaxy
Tab xuống còn 500USD.
Nhưng không phải tất cả các
hãng sản xất máy tính bảng
Android đều thày đổi chiến
lược giá của họ. Motorola tiếp
tục cung cấp máy tính bảng
Xoom với giá từ 599USD. Tuy
nhiên, người mua có thể mua
các sản phẩm đó với giá thấp
hơn nhưng lại phải cam kết sử
dụng dịch vụ của họ trong thời
gian 2 năm.
Tuy nhiên, theo các nhà phân
tích, người mua sẽ xem xét lại
quan điểm chọn mua máy tính
bảng khi những sản phẩm
Android có mức giá thấp và
tính năng phong phú hơn.
Tuệ Minh - (Theo PCW)
Sự thật
Không riêng gì ta , thế giới cũng vậy , các sự thật đều được giấu kín. Những điều được đưa ra chỉ có một phần sự thật , hoặc chẳng có tí sự thật nào. Tai mắt tiếp nhận thông tin , dù là thông tin thật , chưa chắc đã có xử lý phù hợp , lại là thông tin sai lệch hoặc không có thông tin thì chắc chắn sẽ lệch lạc. Các thông tin ngoài xã hội , nếu muốn biết , thường không khó hoặc người ta thấy tin gì lạ , tin gì mới , họ tự thông tin với nhau một cách vô tư. Chỉ có nhóm người cầm quyền nắm lượng thông tin cực lớn quyết định đến vận mạng của cả một dân tộc. Từ khi có chữ viết đến nay , dân chúng chưa bao giờ là đối tượng để nhà cầm quyền quan tâm cung cấp thông tin , nếu họ chủ động đưa thông tin cho , tức họ chuẩn bị lừa dư luận để đạt mục đích gì đó. Xã hội không chịu ngồi yên , bằng cách này cách khác họ thầm thì với nhau những cái hệ trọng đến họ , đến tình hình chung. Những người có lương tri trong triều đình là đầu mối quan trọng tung ra các sự thật thiết yếu , còn số đông vẫn là ngậm miệng ăn tiền. Kết cục , sự thật luôn nằm trong hầm bí mật. Cái thằng tây thế mà hay đáo để , nó cũng giấu như mèo giấu nhưng nó lại bắt cái thế giới không phải là tây phải công khai , sự thật là nó đã giúp không công cho dân nhiều nước biết được sự thật của mình. Thật là hay khi phải nhờ hàng xóm cho mình biết những cái của mình. Sự thật dù có bị giấu đi , nhưng bằng cách này hay cách khác mọi người rồi sẽ biết , có điều chậm quá , thông tin mất đi ý nghĩa. Người cầm quyền không thể chỉ giao dịch với nhau , trong ứng xử với xã hội , với thiên hạ , mọi người sẽ nhìn thấy cái đuôi nó lòi ra , dù không thấy thì những người có khả năng đặc biệt sẽ mách nước. Đặc biệt là một phần sự thật hoặc có thể không phải là sự thật hằng ngày được đưa ra , do đã cảnh giác từ trước , xã hội luôn móc ra cái đuôi của nó đang giấu ở đâu đó. Cầm quyền ma quái hoặc có thể là giặc bố trí những cá nhân làm như là người của xã hội ấy , thông tin một cách vô tư trong sáng hoặc gây nhiễu loạn thông tin xã hội . Quên đi , xưa rồi , xã hội tuy bị mất trí khôn từ lâu rồi , nhưng nay đang nhanh chóng hồi phục lại. Sự thật đang hằng phút , hằng giờ được moi ra , tung lên , bất chấp các loại thế lực triệt phá , ngăn cản , gây khó dễ. Xã hội còn rất nhiều người ưu tú , dũng mãnh , mưu trí chủ động chọc vào các loại hang ổ để nó lòi sự thật ra , những điều lâu nay họ nói hoàn toàn khác với những cái bị bịch ra. Cứ tin ở sự thật , dù nó còn rất nhiều chông gai.