Nguồn lợi quốc gia phải chi dùng nuôi bộ máy điều hành, quân đội, công an và xây dựng các công trình công cộng. Các công trình công cộng ở đô thị, các con đường lớn, đã nghèo thì gần như chẳng bao giờ dùng đến những thứ công cộng ấy và những thứ công cộng khác chả bao giờ người nghèo dùng đến làm gì. Các nơi có nhiều nguồn lợi quốc gia người nghèo không thể chen chân đến mà kiếm lợi được. Những phúc lợi cao cấp có đầu tư của ngân rách. Người nghèo cũng không bao giờ bén mảng đến được. Một trường học điểm tức là được đầu tư lớn về vật chất khi vào học phải đóng một số lớn tiền vậy là con nhà nghèo không thể vào học được và không có nhà ở khu vực trường điểm (khu vực giàu có mới ở được ) thì không thể vào học. Tóm lại ngân sách đầu tư nhiều vào khu vực có nhiều nguồn lợi mà cư dân ở đó sẽ được lợi thêm. Nếu lý rằng những người đóng nhiều thuế thì phải được hưởng nhiều hơn những nguồn lợi từ ngân sách thì không đúng vì ngân sách để nuôi bộ máy, anh thu nhập nhiều hơn anh phải cần sự hỗ trợ của bộ máy nhiều hơn. Ngân sách tạo ra phúc lợi phải ở mức mọi người dân phải được hưởng. Nguồn lợi về địa thế quốc gia người nghèo đã không được hưởng lại còn không được hưởng phúc lợi chung. Người nghèo trong thâm tâm đòi chia lại quyền lợi bằng cách thê thảm là giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành phố. Người nghèo tìm mọi cách kéo về và trụ lại thành thị, một quá trình nhem nhuốc hóa thành thị xảy ra nhanh chóng, ngân sách lấy lý do cũng là vì người nghèo để đầu tư vào thành thị nhiều hơn, sự quá tải cuối cùng vẫn không giải được. Đã có người giàu về tiền bạc và hiểu biết họ đã rời thành phố để tự tạo không gian sinh sống cho mình. Tầng lớp trên bao giờ họ cũng tự lo được, người nghèo mọi mặt là tầng lớp phải được trợ giúp nhiều mặt, chắc chắn người giàu sẽ không bao giờ thắc mắc. Tất cả người nghèo vào thành thị mà sinh sống để được hưởng địa lợi chắc chắn người giàu thực sự cũng không bao giờ thắc mắc, họ sẽ tìm được không gian sống phù hợp với họ.
Vậy là người cần hỗ trợ là người nghèo, tạo điều kiện để họ vươn lên thành người khá giả, trăm khoản đều phải chi thì làm sao họ thoát nghèo được. Nếu người nghèo được giúp làm nhà, được hỗ trợ gạo ăn, đi học, chữa bệnh không mất tiền thì họ bỏ quê hương làm gì, số tiền lo cho họ không phải là không có mà là cách phân bổ không hợp lý mà dẫn đến thiếu nguồn. Người nghèo ổn định là xã hội ổn định và sẽ phát triển tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét