Lãnh
đạo đất nước có khoảng gần hai trăm vị, mỗi vị cần phải có nhà đất khoảng ba tỷ
đồng, lương tháng mỗi vị cũng phải ba mươi triệu đồng để chi phí cho gia đình. Tiền
nhà đất cho các vị là sáu trăm tỷ, lương hằng tháng là sáu tỷ đồng. So với thu
ngân sách hằng năm vài trăm ngàn tỷ thì mức này là chịu đựng được.
Nếu
nhân dân không trả tiền tương xứng cho họ, họ cũng có nhiều cách để thu được ở
mức đó và còn hơn nữa, như vậy cũng không sao. Nguy nhất là bị giặc mua chuộc, cách
mua chuộc chắc chắn là rất khôn khéo, nếu biết là giặc đút lót thì vị nào dám
nhận. Nó biến tướng, tiền các vị nhận, vui chơi các vị hưởng, các vị chỉ cần
gật đầu một yêu cầu nào đó thôi, cái yêu cầu này nhìn gần không thấy gì, nhìn
xa thì nguy hại vô cùng.
Dân
ta con mắt cũng hạn hẹp thôi tiếc số tiền nhỏ để mất nhiều hơn và có khi còn
mất hết. Lãnh đạo thì cũng phải chi tiêu, có khi nhu cầu chi tiêu lại lớn hơn
nhiều, người thân lãnh đạo cũng đòi hỏi chi tiêu, lấy đâu ra bây giờ. Trong khi
đó các loại lợi ích (có cả lợi ích của giặc) nó bao quanh chỉ chờ lãnh đạo gật
đầu là tiền tiêu xả láng.
Dân
ta ơi đừng để lãnh đạo nghèo đói, dân nghèo đói thì cùng lắm là chết người đó,
chết nhà đó, chứ lãnh đạo mà nghèo đói thì làm chết nhiều lắm, có khi còn mất
nước, mất hết tất cả. Hãy nhớ lời Hồ Chủ Tịch “còn non còn nước còn người” ta
sẽ còn tất cả, có tất cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét