19 thg 11, 2010
Thầy
Có ai đi học chỉ có ba người thầy. Thầy dạy tiểu học cận thận chữ đẹp, những gì thầy dạy chả nhớ nữa, hình ảnh thầy là người tận tụy, học sinh làm không đúng thầy nhíu mày thoáng buồn, thầy như sợ trò mình không tốt lên được. Thầy thứ hai dạy văn bao nhiêu bài thầy dạy chả nhớ gì , thầy cũng cố gắng mà việc thầy thầy làm việc trò trò làm. Đến một hôm thầy nói hôm nay học thêm, ghi chép tùy trò. Thầy giảng thơ Hồ Xuân Hương, thầy cũng không mang giáo án, thầy như có men rượu (không phải uống rượu ) cả lớp yên nặng nghe thỉnh thoảng có tiếng cười. Chả nhớ lời thầy giảng cái gì. Cuối buổi thầy lấy tờ báo văn nghệ có truyện ngắn của thầy được đăng, chả nhớ truyện ngắn nội dung gì chỉ thấy buồn buồn vô định. Thầy nói dự định viết tiếp sau này, mà sau này để ý cũng không thấy truyện của thầy. Từ đấy tự dưng thấy văn nó hay, đọc văn là việc nên làm, nó như có cái gì đấy ám ảnh người ta, mặc dù chẳng có gì liên quan đến văn và cũng chẳng có năng khiếu về văn. Thầy thứ ba. Thầy dạy nghề, thầy giảng như nó sẽ mất đi nếu không học, thầy nói rành mạch dễ hiểu, nhưng cũng quên hết rồi, nhìn thầy như không có gì khác ngoài nói những việc này, thầy chỉ sợ như kiến thức nó sẽ không còn nữa, tự dưng quên hết những mua bán đổi chác. Cả đời đi học nhà trường mà chỉ có ba người thầy thì buồn thật, không thành tài cũng là điều dễ hiểu, vì không tiếp thu được chữ của thầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét