Bùi Quang Minh
Cứ mỗi khi nói về hiện tình
của đất nước, bạn sẽ nghe
thấy 2 quan điểm cực đoan
sau đây:
- hoặc là Văn hóa của ta giá
trị, đặc sắc lắm rồi, cần bồi bổ
thêm chút chút là được (mà
không hiểu rằng văn hóa là
nền móng, là phương tiện, là
mục đích... tham gia vào phát
triển, chỉ gọi là "văn hóa" mà
không có hàm lượng cho phát
triển thì chưa phải là văn hóa;
chính thế mà phương Tây họ
hiểu văn hóa ta hơn chính ta
vì họ luôn cần văn hóa cho
phát triển của họ, còn ta thì
mãi thấp kém, suy thoái tinh
thần, vật chất... đều do ôm
khư khư và ngụp lặn trong cái
"văn hóa đặc sắc" rởm rít đó);
- hoặc là ta cứ phát triển kinh
tế thêm, giàu sang rồi thì sẽ
quay sang chăm lo văn hóa,
chăm lo cả những gì ta tụt xa
với phương Tây như dân chủ
hay tự do... (văn hóa không
gãy khúc thế, khi không có
dân chủ và tự do thì cũng
không có kinh tế thị trường
đích thực, tôn vinh hiệu quả
vật chất thì cũng chẳng còn
có những con người lo phát
triển văn hóa... suy thoái văn
hóa và con người diện rộng
và sâu hơn....)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét