7 thg 7, 2012

Lê Diễn Đức
"Cái cách mà họ dùng số
đông và danh nghĩa của nhà
cầm quyền để o ép, bắt giữ,
khám xét và thu giữ tài sản
một cách tùy tiện thật đáng
sợ. Dường như trong cái xã
hội văn minh và dân chủ này,
quyền con người chỉ là con số
không. Nó giống như trong
các phim cao bồi về miền Tây
hoang dã của những năm 30
ở Mỹ, nơi mà luật pháp thuộc
về những kẻ hung bạo...
Nhưng ít ra ở đó, người dân
còn có quyền tự vệ, trừng trị
những kẻ hung bạo đó.
Còn trong xã hội này, tự vệ
đồng nghĩa với việc chống
người thi hành công vụ. Chả
có ai xét xem cái công vụ ấy
có bị lạm dụng hay không, và
công vụ luôn trở thành một
cái lá chắn vững chắc cho
những kẻ đi trấn áp bất kể sai
hay đúng. Bên cạnh đó, sự
thiếu hiểu biết về pháp luật
hay sự sợ hãi đã khiến sự
phản kháng của một số đông
người dân trở nên tê liệt.
Hình ảnh một con chó đáng
thương bị một kẻ bất lương
buộc vào xe máy kéo lê trên
đường, thân thể con chó rách
nát trơ đến tận xương đều
khiến cộng đồng mạng hết
sức phẫn nộ. Nhưng nếu đó
là một phụ nữ công giáo bị
đánh vỡ sọ, máu me be bét
hay một người nông dân bị
đánh gãy chân gãy tay thì đa
phần là nín thinh, lảng tránh.
Nỗi sợ đã khiến sự hèn nhát
của họ trở thành đồng lõa với
cái ác, chứ không hẳn là họ vô
cảm.
Còn những ai nữa không bị
bắt bớ nhưng bị o ép, khủng
bố, triệt hạ bằng nhiều cách
như mẹ con Nga Thuy ở Nam
Hà Phủ Lý, như Trương Minh
Tam ở Đông Anh Hà Nội...?
Đấy là chốn thị thành sầm
uất, không xa các cơ quan đầu
não là mấy mà còn vậy thì thử
hỏi dân đen ở chốn thâm sơn
cùng cốc, có lẽ chết mất xác
cũng chả ai biết tới hoặc đoái
hoài.
Tôi chợt nhớ hôm qua, có câu
nói trên mạng: nước mất rồi,
cá có chết khô?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét