23 thg 6, 2011
họa phúc
Điều chiêm nghiệm hoặc là
nhận thức sau đây có thể là
đúng, có thể chưa hẳn đã đúng. Hễ cứ là con người khi phải đối
diện với sự thật nghiệt ngã,
đặc biệt là sự mất, còn thì đó
luôn là điều khó khăn nhất cho
dù là việc cá nhân, việc nhà hay
việc nước. Tình thế Biển Đông nổi sóng
bởi thứ lòng tham bất chấp
đạo lý, bất chấp luật pháp quốc
tế đã đặt dân tộc Việt Nam, đất
nước Việt Nam vào tình thế
mất – còn, không còn chỗ để lùi. Đó là sự thật nghiệt ngã mà
hễ là người Việt Nam đều
không thể ngoảnh mặt làm
ngơ, không thể né tránh. Câu trả lời đã có sẵn trong
truyền thống cả nhiều ngàn
năm của ông bà , tổ tiên chúng
ta. Truyền thống ấy là thái độ
hòa hiếu. Truyền thống ấy là
cách ứng xử lấy nhân nghĩa mà thắng hung tàn, bạo ngược.
Truyền thống ấy là tinh thần
quả cảm không run sợ trước
bạo quyền. Đó là lịch sử của dân tộc, là bản
lĩnh hào kiệt mà người Việt
Nam thời nào cũng có. Và
trong thời đại của thông tin ,
toàn cầu hóa ngày nay, bản
lĩnh đó chắc chắn vẫn có và phải có mà chẳng cần bất cứ ai
hay một thế lực nào “dạy bảo”. Nhân loại bằng rất nhiều cách
nói khác nhau đều đã nhận ra
rằng trong họa thể nào cũng có
phúc. Cái tình thế khắc nghiệt, không
còn chỗ để lùi chính lại là thời
khắc mà những tầng lớp tinh
hoa của dân tộc và toàn thể
nhân dân ta không còn phải do
dự, không còn phải đắn đo để nhận ra đâu là trắng đâu là
đen, đâu là bạn bè, đồng chí,
đồng minh, đâu là thứ phải gìn
vàng, giữ ngọc, đâu là những
thứ phải đoạn tuyệt và dứt
khoát đoạn tuyệt không được do dự, không được sợ hãi. Họa đấy mà phúc đấy !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét