4 thg 5, 2011
Vô ưu
NokiaX6 nói... Hoa Vô ưu 'thắp lửa' bầu trời Hà Nội Trong tiết trời nắng ấm của thời khắc chuyển
mùa, trên đường phố Hà Nội có một loài hoa trổ bông rực rỡ, nhuộm cả một khung trời vàng rực như lửa. Đó là hoa Vô ưu (Vàng anh), một loài hoa đẹp mang cái tên ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa. Có xuất xứ từ Ấn Độ, hoa Vô ưu gắn với điển tích Đức Phật Thích Ca được sinh ra tại vườn Lâm Tỳ Ni. Theo truyền thuyết, tại vườn ngự uyển Lâm Tỳ Ni, cây vô ưu được trồng rất
nhiều. Trong lần cùng đoàn tùy tùng xa giá về quê ngoại để sinh con đầu lòng theo tập tục Ấn Độ cổ, hoàng hậu Ma Da có đi ngang qua vườn Lâm Tỳ Ni. Tại đây, bà ra lệnh dừng lại để vào lâm viên nghỉ ngơi, đi dạo và ngoạn cảnh. Khi đi đến dưới cây vô ưu, bà thấy hoa nở rộ, ngào ngạt hương thơm, bèn đưa tay vin cành hoa. Ngay sau đó, dưới gốc cây vô ưu, hoàng hậu trở dạ sinh Thái tử Tất Đạt Đa, người sáng lập ra Phật giáo sau này. Cây Vô ưu xanh quanh năm, có tán rộng cho bóng mát, vào mùa
xuân cho hoa màu sắc đẹp nên được trồng ở một số đường phố và công viên tại Hà Nội. Đặc biệt, loài cây biểu trưng của Phật giáo này được trồng khá nhiều ở khu vực tương đài vua Lý Thái Tổ - vị vua sùng kính đạo Phật, đồng thời cũng là người khai sinh kinh thành Thăng Long. Vào những ngày này, khu vực vườn hoa Chí Linh, nơi đặt tượng đài vua Lý Thái Tổ rực rỡ sắc hoa Vô ưu. (blog Khuctinhca)
người theo Thiên chúa ít gây ra cái chết lãng xẹc, người theo Phật cũng vậy, nhưng làm giả Phật nhiều quá nên gốc theo Phật mà vẫn lãng xẹc, còn vô linh thì xẹc là đương nhiên
Trả lờiXóaTặng bình an cho mình!
Trả lờiXóaBạn chẳng bao giờ bằng an… nếu bạn cứ sợ già, sợ những cái mình ước mong sẽ không đến, hạnh phúc mà mình chắc chiu bỗng chốc hoá hư không! Những nỗi sợ vô hình, từ những điều bạn tưởng tượng, như là sợ… ma chẳng hạn! Mình quên mất, là người ai chẳng già, vấn đề là sống như thế nào!
…nếu bạn cứ mãi vùi đầu chạy theo bằng cấp, hơn thua với đời, với người, khẳng định cái tôi ích kỷ của bản thân mà quên không trưởng dưỡng nội tâm, không chuẩn bị đối mặt với thất bại, mất mát!
…nếu bạn cứ mãi trách người ta hững hờ, trách đời răng tệ với mình quá, mình hổng hề điểm lại chính mình, vì sao người ta hững hờ, vì răng mình không như ý. Bạn quên mất “nhất thiết duy tâm tạo”, quên mất nhân quả, quên mất mình đã từng gieo nhân… hững hờ!
…nếu bạn cứ mãi nghĩ rằng bạn là đồ bỏ đi, chẳng làm được gì, chẳng bao giờ có khả năng phục thiện, sống tốt. Bạn quên mất “nhân vô thập toàn” và ai cũng có khả năng thành người lương thiện, nếu biết quay đầu…
…nếu bạn cứ mãi chìm nghiễm trong rượu chè, trong những trò chơi vô bổ, trong ý niệm trả thù, trong suy nghĩ hại người này, người khác để leo lên những vị trí nào đó, để có thật nhiều tiền. Bạn quên mất giá trị của đồng tiền chân chánh, của thành công có đầu tư công sức và mồ hôi…
Thế nào là Bình an?Đơn giản lắm, Phật dạy buông chứ đừng… buộc. Do mình buộc vào mình nhiều thứ quá, gặp cái chi mình cũng bỏ lên “quang gánh đời” mình. Nào là cái này của mình, cái kia của người, nào là họ đã xúc phạm mình, nhìn đáng ghét, thấy đã không ưa… Tất cả những điều đó đã là sợi dây liên thông với nỗi buồn, bất an. Thế mà mình đâu có biết hoặc biết nhưng vẫn thả trôi cho cảm xúc của mình dễ dãi trôi đi, không bến bờ!
Bằng an ngay đây, là “khẩu pháp” để nhắc mình quay về quán chiếu, quay về và đừng phán xét, đừng phản ứng với những chuyện linh tinh, lang tang của cuộc sống quanh mình.