Mạ tôi.
Kính tặng Mạ nhân ngày lễ
Mother’s Day.
Trên đời này, vô số những văn sĩ,
thi sĩ, nhạc sĩ nói và viết ca tụng về mẹ. Nghĩ đến mẹ, ta tưởng
tượng đến những gì ngọt ngào nhất, êm dịu nhất mà mẹ đã mang đến
cho ta. Tôi cũng có một câu chuyện nho nhỏ về mạ của tôi.
Số là sau tháng tư năm 1975, trong
tình hình chung của cả miền Nam Việt Nam, ba tôi bị đi tù Cộng Sản.
Gia đình tôi lúc bấy giờ đang sống tại thành phố Đà Nẵng, một thành
phố lớn vào hàng thứ nhì của Việt Nam Cộng Hòa. Sau khi ba tôi bị ở
tù Cộng Sản, gia đình tôi lâm vào hoàn cảnh vô cùng khốn đốn và rất
khó khân về mọi mặt. Tôi phải nghỉ học để phụ giúp mạ tôi nuôi nấng
đàn em còn bé dại. Tôi cũng cố gắng xin vào làm việc ở các xí
nghiệp trong thành phố, nhưng người ta thẳng thừng từ chối với lý do
“lý lịch không trong sạch”. Do đó, tôi lao vào làm đủ mọi việc dù lao
động nặng nhọc thế nào cũng làm. Nhưng nào chúng đâu để yên. Cứ
hàng đêm là mạ tôi và tôi phải ra phường hoặc khối phố (một đơn vị
hành chánh mới của Việt Cộng) để họp. Không đêm nào là chúng không
thúc hối pha lẫn ép buộc gia đình tôi phải đi vùng Kinh Tế Mới.
Chúng còn nói là nếu gia đình tôi đi KTM, ba tôi sẽ được sớm trở về
đoàn tụ cùng gia đình. Cũng vì vậy mà gia đình tôi khăn gói, thu xếp
để đi vùng KTM (nói vậy chớ cũng phải mấy năm sau ba tôi mới được
trở về, cho ta thấy lời của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu nói về Cộng
Sản hoàn toàn đúng và chính xác).
Lên đến vùng Kinh Tế Mới, thật
sự đây chỉ là một vùng đồi núi còn hoang vu, cây cối rậm rạp. Trước
đây, Cộng Sản cho một số “thanh niên xung phong” lên trước khai hoang một
khoảng đất nhỏ đủ để làm mấy dãy lán cho dân lên sau để ở. Hàng
đêm, tiếng mang tác hoặc tiếng vượn hú làm cho mọi người cảm thấy
buồn và nhớ thành phố. Chúng tôi phải lao vào khai hoang và làm nhà
cửa để ở. Cuộc sống rất vất vả và thiếu thốn đủ mọi mặt. Mới
vừa vào vụ mùa đầu tiên, chúng đã bắt buộc chúng tôi phải vào “tập
đoàn sản xuất”, có nghĩa là sau vụ mùa, tất cả lương thực thu hoạch
phải đưa về bỏ trong một nhà kho chung rồi tùy theo công điểm để chia
cho từng người. Cuộc sống đã khổ lại càng thêm khố.
Ở vùng KTM vừa được hơn một năm,
chúng lại gom thanh niên để đi “nghĩa vụ”. Đây là một hình thức bóc
lột công sức lao động người dân một cách dã man và đốn mạt mà chắc
chỉ có Cộng Sản mới nghĩ ra và thực hành. Nghĩa vụ là người dân
một năm đi lao động chỉ được cho ăn (không đủ no) một thời gian nào đó
tùy độ tuổi và tùy địa phương. Năm ấy, tôi bị bắt buộc đi “nghĩa
vụ” để khai hoang trồng bắp và sắn tại một vùng núi cách xa nhà tôi
ở khoảng nửa ngày đường nếu đi bộ. Đây là một vùng đất còn rất
hoang vu, chưa có dấu chân người đến. Ở đây rừng cây còn rậm rạp nên
muỗi rất là nhiều. Chúng tôi chật cây, phát rừng, làm việc rất vất
vả. Cũng vì muỗi nhiều và sức khỏe của tôi không được khỏe lắm nên
hai tuảân sau tôi bị bệnh sốt rét. Bị bệnh nhưng ở đây không có thuốc
nên sức khỏe của tôi bị suy rất là nhanh. Tôi nằm như vậy khoảng bốn
ngày thì tên cán bộ chỉ huy của huyện đến lán của tôi nằm bất tôi
phải dậy để đi làm. Tôi nói là tôi bệnh quá, không thể nào ra rừng
chặt cây. Hắn trả lời tôi một câu hết sức là khốn nạn và mất nhân
tính:
_ Mầy phải ra làm, nếu có chết
thì đem xác mầy chôn vào gốc sắn, gốc bắp cho tốt cây.
Khốn khổ thân tôi. Sáng hôm đó,
tôi phải gượng dậy vác rựa đi làm. Ra làm được khoảng một tiếng
đồng hồ thì tôi bị ngất xỉu, mê man. Người bạn ở trong xóm bèn
khiêng tôi về lại lán và đi về xã để báo tin cho mạ tôi. Mạ tôi tức
tốc băng rừng đến nơi khai hoang để chăm sóc tôi. Bà ở lại hai ngày lo
nấu cháo và cho tôi uống thuốc sốt rét nên tôi đã khá hơn một chút.
Sau đó, mạ tôi lên ban chỉ huy xin chúng cho tôi về, nhưng chúng không
chấp thuận. Chắc vì lòng thương con, quên hẳn sự tàn độc ác ôn của
Cộng Sản nên mạ tôi hét lên:
_ Các ông bắt bỏ tù chồng tôi,
bây giờ lại bắt con tôi đi lao động trong tình trạng bệnh hoạn như thế
này, các ông muốn giết người phải không?
Chúng không dè mạ tôi phản ứng
mạnh như vậy. Mạ tôi bồi tiếp:
_ Sáng mai tôi dắt con tôi về. Nếu
các ông không muốn thĩ hãy giết chết hai mẹ con tôi đi.
Chúng im lặng trước lời lẽ cứng
rắn và đanh thép của mạ tôi. Sáng hôm sau, hai mẹ con tôi băng rừng để
về nhà. Mạ tôi vác ba lô đựng áo quần của tôi, còn tôi phải chống
gậy theo mẹ để trở về cũng gần một ngày mới đến nhà vì tôi đang
bệnh không thể đi nhanh được và vì phải nghỉ chân nhiều lần trên
đường về. Mạ tôi chăm sóc tôi khoảng gần một tháng sức khỏe tôi mới
bắt đầu bình phục. Viết đến đây tôi lại thấy rưng rưng trong lòng.
Thưa Mạ! Mạ đã một lần mang nặng
đẻ đau sinh con ra trên đời và mạ một lần không quản hiểm nguy của kẻ
thù hung ác đưa con thoát khỏi cái chết từ bàn tay chúng. Như vậy là
mạ đã hai lần sinh con. Nếu mạ không có lòng gan dạ, sợ sệt kẻ thù
thì con đã chết mất xác nơi vùng rừng núi tỉnh Đăk Lăk hơn ba mươi ba
năm về trước. Tình thương và công ơn của mạ đối với con to lớn như
trời bể, con không thể nào quên được.
Cuối cùng, con xin kính chúc mạ
có ngày lễ Mother’s Day nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui.
Phi Vũ
05/03/11
Phi Vũ
www.phivu1956.blogspot.com
And:
www.phivu56.wordpress.com
And:
www.my.opera.com/phivu56/blog/
Phi Vũ
www.phivu1956.blogspot.com
And:
www.phivu56.wordpress.com
And:
www.my.opera.com/phivu56/blog/
Chỉ có người trong cuộc mới thấm nổi đau, chia sẻ với bạn Phi Vũ!
Trả lờiXóaRất là cám ơn
Trả lờiXóaXin chia sẻ với cây bút Phi Vũ (chắc là cháu ít tuổi hơn chú Vũ rất nhiều), xin chúc chú vui sống, quên đi những gì không tốt đẹp trước kia
Trả lờiXóa@hoangtuaotrang_hp_vn
Trả lờiXóaCám ơn nhiều
God bless you!
Trả lờiXóa