1 thg 4, 2011
Xã hội, quốc hội và chính phủ
Xã hội có các ngôn ngữ để biểu lộ mình với tất cả các vấn đề của bản thân, xung quanh, đất nước, thế giới và tương lai. Xã hội đã có những lá đơn kêu oan, những lá đơn yêu cầu, những cá nhân đến gặp nhà chức việc, những đoàn người đến nơi quyết định được vấn đề. Về các loại báo chí, đưa tiếng nói của xã hội, chỉ giống như thời chiến tranh, ở vùng tạm bị chiến, với cái thế cài răng lược, thế xôi đỗ; có nội dung là tiếng nói xã hội, có nội dung tiếng nói chính quyền, mức độ nhiều ít, tương quan tùy lúc, tùy nơi, tùy từng loại báo cụ thể, nhưng vẫn được mặc định là tiếng nói của xã hội, điều này là không chính xác. Đến khi mạng xã hội xuất hiện và càng lan rộng, đây mới chính là tiếng nói của từng người, từng nhóm người, và tiếng nói của toàn bộ xã hội. Xã hội thực sự được thể hiện một cách sôi động như đúng nó đang diễn ra, từ suy nghĩ, hành động, tình cảm, tâm trạng đều ngày càng được bộc lộ rõ nét, đầy đủ, toàn diện. Xu thế này không có cách gì ngăn cản được, nó là sự thật, nó phải được thể hiện. Các cơ quan truyền thông của nhà cầm quyền chỉ phản ảnh một phần hoạt động của họ, những phần còn lại xã hội vất vả, tìm mọi cách đưa ra ánh sáng, một cái nhìn toàn thể đất nước, con người Việt Nam ngày càng hiện rõ, kể cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Tất cả những gì đang được che giấu, xã hội cũng đánh dấu để đó, để nhớ, để dịp thuận tiện sẽ khui ra, sẽ cho xã hội biết nó là thế nào. Quốc hội trên lý thuyết là phần tinh túy của xã hội, có tác dụng quyết định đến tương lai đất nước, con người. Phần tinh túy này trên thực tế không được như mong muốn, và lại còn phải làm cái việc trợ giúp cho chính phủ tồn tại, chứ không phải là việc yêu cầu chính phủ hoàn thành những việc theo thông lệ chung. Giống như việc yêu cầu đánh, nhưng không được đánh chết, chỉ đánh để cho nó sợ thôi. Yêu nó nhưng không được say đắm nó. Dù sao phần người trong mỗi người vẫn còn nhiều, không có phản ứng của xã hội, cách này hay cách khác, thì còn lâu mới có chuyện quốc hội tiến bộ như một số người nhận xét. Không chỉ chính phủ, quốc hội phải thật lòng mình, mà chính là xã hội phải thật lòng trước, có là cái thực để người có chức trách thấy, người ta mới được cảnh tỉnh, mới thấy đúng thực trạng, mới có những dự báo để có hành xử phù hợp. Xã hội im như thóc, đến khi bị ép đến tột cùng, làm một cái tự thiêu, làm một cái quan tài, một đoàn người phẫn uất, một đội quân dẹp trật tự, mọi việc lại đâu vào đấy. Nhà chức trách thực sự vì tương lai đất nước, dân tộc, thì cũng nên hỗ trợ xã hội, không hỗ trợ được thì đừng cản trở họ biểu lộ cuộc sống của họ. Đừng ngăn những con đập lớn, để một ngày động đất, nước ào xuống trôi hết thảy ra biển lớn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét