15 thg 3, 2011
Chính trường thương trường tình trường giết chết người
Để đạt được mục đích phải ẩn mình, náu mình chờ thời, phải quên thân, quên người thân để đạt mục đích tối cao. Con người nhất thể với trời đất, con người chỉ khác thường khi có thiên tai địch họa. Từ những việc tự nhiên nhi nhiên của trời đất con người, tình yêu thì có hội làng, sinh hoạt thì có làng nghề phục vụ có chợ quê trao đổi, chính sự nếu khó thì có bô lão giúp, vậy mà nay nó đã đều thành chiến trường khốc liệt. Tình yêu là cái gì đấy vừa hấp dẫn vừa thiêng liêng vậy mà nó rút dao ra đâm chết tươi ngay, lại còn băm vằm ra từng khúc. Kinh doanh thời đại công nghệ cao tưởng là văn minh lắm vậy mà nó vẫn tìm cách vượt qua luật chống độc quyền ở những pha chơi bẩn những doanh nghiệp cùng ngành nghề ở những xứ sở văn minh, còn ở nơi lạc hậu thì khỏi phải nói, vừa kinh doanh vừa ăn cướp là chuyện thường. Chính trường thì khỏi phải nói. Con người có thoát ra khỏi được các loại trường này không, bao nhiêu thứ kích thích hấp dẫn, ép buộc nó đẩy anh ra mặt trận. Muốn yên ả mảnh vườn thửa ruộng ao cá, quên đi không ai để yên đâu. Cái chất người dần biết mất, hôm qua mới đi tỉnh về mà hương đồng gió nội đã bay đi ít nhiều rồi, thì các loại chiến trường này nó sẽ tiêu diệt hết phần người còn sót lại. Ai có nhiều phần người nhất dưới con mắt xã hội là người dại dột nhất, khờ nhất. Vậy là ta lại tiếp tục ra sa trường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét