ÔNG
CHÀI (Ngư phủ)
Khổng
Tử đi chơi trong rừng Màn Đen, ngồi nghỉ trên Gò hạnh. Trong khi môn đệ đọc
sách, Khổng Tử gãy đàn cầm và hát, chưa được nửa khúc thì thấy một ông chài ghé
thuyền tiến lại, râu và lông mày đều bạc, tóc xoã, tay áo phe phẩy, lên tới chỗ
cao rồi ngừng lại, tay trái đặt lên đầu gối, tay phải chống cằm, ngồi nghe. Khi
khúc hát chấm dứt ông lão vẫy Tử Cống và Tử Lộ tới, rồi trỏ Khổng Tử, hỏi: - Ai
vậy? Tử Lộ đáp: - Vị quân tử nước Lỗ. - Họ gì? - Họ Khổng. - Thầy Khổng đó làm
nghề gì? Tử Lộ làm thinh. Tử Cống đáp: - Thầy Khổng bản tính trọng trung tín,
thi hành nhân nghĩa, sửa đổi lễ nhạc, chăm sóc nhân luân, trên đối với vua thì
trung, dưới thì giáo hoá dân chúng, làm lợi cho thiên hạ. Đó, thầy Khổng làm
những việc ấy. Ông lão lại hỏi: - Có làm vua người nào không? Tử Cống đáp: -
Không. - Thế có phụ tá cho một ông vua nào không? - Không. Ông lão cười, quay
trở về, vừa đi vừa nói: - Có lòng nhân thật đấy, nhưng ta ngại rằng thầy ấy
không tự cứu được đâu. Đã khổ tâm, mệt thân mà lại nguy cho cái bản chân. Hởi
ơi, như vậy là rời cái Đạo quá xa. Tử Cống trở về kể lại cho Khổng Tử nghe.
Khổng Tử đẩy cây đàn cầm qua một bên, đứng dậy bảo: - Ông ấy là bậc thánh
chăng? Rồi bước xuống gò, đi tìm ông lão, tới bờ thì thấy ông lão đương chống
cái sào có móc [dùng để kéo thuyền]. Thấy Khổng Tử, ông ta quay lại, đứng yên.
Khổng Tử lùi lại, vái hai vái rồi tiến tới. Ông lão hỏi: - Thầy muốn gì? Khổng
Tử đáp: - Vừa rồi cụ nói chưa hết lời rồi đi. Khâu tôi ngu muội, không hiểu ý
cụ, nên xin phép cụ đứng dưới gió, mong được cụ chỉ giáo chỗ kém cõi của tôi. -
A, thầy chịu học hỏi thật! Khổng Tử vái hai vái nữa rồi đứng ngay lại, thưa: -
Khâu tôi ham học từ hồi trẻ, tới bây giờ sáu mươi chín tuổi, chưa được nghe lời
chí lí nào, cho nên đâu dám không hư tâm để học thêm? Ông lão bảo: - Luật tự
nhiên trong vũ trụ là đồng thanh tương ứng, đồng loại tương tòng. Tôi xin đem
sở đắc của tôi để luận hành vi của thầy. Hành vi của ngài thuộc về nhân sự. Nếu
thiên tử, chư hầu, đại phu và dân chúng, bốn hạng người đó cùng làm tròn phận
sự của mình thì xã hội cực trị rồi; trái lại, nếu không làm tròn phận sự của
mình thì không loạn gì bằng. Cho nên quan lại phải làm hết sức của mình, dân
phải lo công việc của mình, không vượt cái phận của mình [thì mới hết loạn].
Ruộng nương bỏ hoang, nhà cửa dột nát, ăn mặc không đủ, thuế má không nộp, vợ
chồng không hoà thuận nhau, trẻ không kính già, đó là điều đáng lo cho dân
thường. Không làm tròn nhiệm vụ, bỏ bê việc quan, không thanh liêm, người dưới
quyền làm biếng, công nghiệp, thanh danh không có gì đáng khen, tước lộc không
giữ được, đó là điều đáng lo của các quan đại phu. Triều đình không có trung
thần, quốc gia hỗn loạn, bách công kĩ nghệ không khéo, phẩm vật để tiến cống
[thiên tử] không tốt, xuân thu hai kì triều bái thiên tử thì tới trễ, không
theo mệnh lệnh thiên tử, đó là điều đáng lo cho chư hầu. Âm dương bất hoà, nóng
lạnh không hợp thời tiết làm hại cho vạn vật, chư hầu bạo loạn, đánh chiếm lẫn
nhau khiến dân tàn mạt, lễ nhạc không có pháp độ, tài chính thiếu thốn, nhân
luân không giữ được, trăm họ dâm loạn, đó là điều đáng lo của thiên tử. Nay
thầy, trên không có quyền thế của một thiên tử hay một chư hầu, dưới không có
quan chức của một đại thần mà đòi sửa đổi lễ nhạc, chăm sóc nhân luân, để giáo
hoá dân chúng, chẳng là đa sự quá ư?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét