Các
đô thị lớn, các thị tứ, thị trấn chắc chắn là địa điểm phát sinh nhiều giá trị
gia tăng. Nhà nước chỉ cần duyệt các phương án sinh sống làm ăn ở đô thị, có
tính đến việc đô thị phải lo được các công trình công cộng kể cả công trình
phục vụ hành chính quốc gia, công dân đô thị là tinh hoa người ta sẽ tự lo được
cho bản thân mình và lo được các công trình cho bộ máy quản trị quốc gia, cư
dân đô thị phải là tinh hoa thực sự.
Đô
thị sẽ thành nơi hấp dẫn đặc biệt cho tinh hoa đất nước, dân thường vẫn ra vào
được như một cuộc viếng thăm và phải chịu chi phí thăm quan du lịch nhất định.
Từ vùng địa lợi này và con người tinh hoa họ sẽ không tiêu tốn ngân sách mà làm
lợi cho quốc gia, đô thị không bị quá tải nó sẽ gia tăng nguồn lợi một cách
nhanh chóng, chất xám không bị chảy máu, tại quê hương Việt Nam họ vẫn có điều
kiện lao động hết mình và được hưởng thụ xứng đáng.
Toàn
bộ ngân sách một phần cho lực lượng vũ trang còn lại là tập trung cho các vùng
khác ngoài đô thị (trừ vùng du lịch, danh lam thắng cảnh cũng là một nguồn lợi
mà ngân sách không cần đầu tư). Đô thị càng khắt khe về cư dân của mình từ thu
nhập, trình độ, tâm hồn… nó sẽ thành điểm mà mọi người dân trong nước phấn đấu
để trở thành cư dân ở đó, nó không phải do luật quyết định có sống được ở đô
thị hay không, nó là điều kiện kinh tế, văn hoá… người không đủ điều kiện tự
thấy phải rút khỏi nơi đặc biệt đó, khi có đủ điều kiện vẫn có thể vào sinh
sống được. Đô thị có thể thu hút tinh hoa của thế giới đến làm lợi cho ta, nước
Mỹ là mơ ước của thế giới vì họ có sách lược thu hút được tinh hoa của thế
giới.
Các
vùng ngoài đô thị được hỗ trợ tối đa, cảnh dân nghèo lang thang, hoặc cảnh thê
thảm của cuộc sống cũng không còn nữa. Cảnh tận dụng nhân lực nghèo khổ để sản
xuất hàng giá rẻ chỉ là sách lược tạm thời, quyết không thể là kế sách lâu dài
được. Cơ hội và tài năng không thể đồng đều, ai cũng có điều kiện để vươn lên,
nếu không may mắn vẫn có chỗ lui về không bị xã hội bỏ rơi.
Tinh
hoa của ta không có nơi dung thân cứ lần lượt ra đi, nghèo khổ tăng lên, tham
lam vô độ, mưu chước của các nhóm lợi ích trong ngoài nước dễ dàng đưa lãnh đạo
quốc gia vào vòng chi phối của chúng, lãnh đạo đất nước không phải làm việc cho
dân cho nước nữa mà làm việc các nhóm lợi ích trong nước, ngoài nước, không
loại trừ còn làm việc cho giặc nữa. Thậm nguy, thậm nguy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét