6 thg 12, 2010

Linh hồn nhảy nhót

Linh hồn nhập vào ông bà tổ tiên, linh hồn theo các lễ hội làng, linh hồn vơ vẩn theo các linh thần trong vùng, xa nữa hãy đi theo trời Phật. Thấy tây thấy tàu, nhìn ta nghĩ rằng thần ta buồn quá, không hoành tráng . Không chỉ hơn trời Phật mà có cả thiên đàng, trời Phật ta chỉ ép làm điều này điều khác nếu không sẽ phải vào vạc dầu sôi, bị chó ngao cắn, làm sao sống mà không sai sót lại còn bản tính ăn cắp vặt, trộm trái ổi, trộm quả bưởi và từ đó mà trộm lên.
Linh hồn không nhỏ nhoi sẽ sung sướng sau này, tội là tất yếu, hối lỗi là sạch thôi, chưa thấy thiên đàng nhưng biểu tượng của thiên đàng cũng thấy lớn hơn mái nhà ta nhiều lắm, thần linh có khi chỉ là gốc đa, hòn đá, ông bà tổ tiên là người thường có khi còn nhiều tật xấu. Linh hồn quay quắt trong hiện thực, đang tìm nơi nương tựa, linh hồn lang thang tìm trong mây núi tìm trong văn tự tìm trong câu hát lời ru tìm câu chuyện kể trong đêm, ngày ra ngoài đồng, khi về mảnh vườn, với cây với cá, cỏ cây hoa lá, không phải, linh hồn lang thang. Người dẫn dắt linh hồn nhưng linh hồn mình vẫn nhảy múa. Con người như vật vã trong cõi trần gian này, tìm cho nhiều, tích cho đầy, dụng cho khắp.
Một ngày kia giặc đâu tràn đến, nơi đâu cũng giặc, tiếng đất bỗng vang lên, tiếng trời bỗng vọng xuống, xa xa thăm thẳm vọng về nơi này là máu, nơi này là xương, là nước mắt, là mồ hôi, là tinh hoa muôn thủa, là vọng đến từ xa xăm lắm và tiếng vọng gần gần "còn non còn nước còn người ".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét