20 thg 11, 2010

Nhìn vào việc làm

Chiến tranh chống Mỹ có cán bộ địa phương đã lớn tuổi đi vận động thanh niên nhập ngũ, tất nhiên cán bộ này và gia đình đã gương mẫu trong mọi việc. Ông là con một và đã ngoài 40 tuổi , khi bị dân nói nhiều quá : sao ông không đi đi mà cứ yêu cầu người ta là sao. Lòng tự trọng , ông đã xung phong nhập ngũ và ông đã không về như bao người khác, con ông vẫn đang đi tìm hài cốt ông mà vẫn chưa tìm được vì tin báo tử là hy sinh tại chiến trường Miền Nam không biết tỉnh nào. Bây giờ cán bộ càng nói hay hơn vì có nhiều thời gian đi học, cán bộ càng cao nói càng hay. Nhưng nhìn vào việc làm thì sao, thời buổi tiền bạc bây giờ, tiền quý lắm, ngoài chế độ ưu đãi đặc biệt cán bộ còn có gì đó mà sao cuộc sống phong lưu vậy, mặc dù mức lương thì mọi người đều biết. Bắt mọi người phải tin lời nói của mình, nếu không tin thì nói là bị diễn biến, nếu có ý kiến thì gọi là tuyên truyền chống chế độ, bực bội về việc làm sai của các cấp thì nói là phản động, bàn luận về việc nước thì bị mời làm việc liên tục (nhân dân Sóc Sơn mới bắt chước mời cán bộ làm việc đấy xem có dễ chịu không ). Nhân dân cũng bắt chước tìm mọi cách kiếm chác theo khả năng có thể như làm nhà tạm vào đất quy hoạch, trồng nhiều cây vào vườn sẽ bị giải tỏa. . . Kể những việc đã xảy ra thì bị coi là kẻ xấu kẻ bới lông tìm vết, nói xấu chế độ, đây có phải là dân họ bắt chước cách làm của cán bộ khi ghét người nào đó không. Niềm tin là tự giác, không có niềm tin ép buộc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét