7 thg 11, 2010

Nghe thì phải nói, đọc thì phải viết

Hai ba người ngồi xem ti vi hoặc cùng nghe đài chắc chắn chắn có chỗ vừa ý là phải nói một phát, không vừa ý cũng nói một phát, người kia cũng một phát thế là thành nhiều phát. Đã nghe là phải nói nên mới có đã điếc thì câm luôn. Kiếm người rỗi việc để mà nghe mà nói không phải lúc nào cũng có. Thế là kéo lên mạng là tất nhiên. Đã đọc thì phải viết, nếu đọc mà không viết thì mù chữ luôn. Bây giờ mù chữ gần như là không có, không nghe không nói thì phải đọc phải viết thôi nếu không thì mù chữ, đã biết chữ rồi mà thành mù chữ thì khó lắm, nếu mù thật thì nó lại đọc chữ brai vậy là nó đã biết chữ thì chọc mù mắt nó vẫn đọc được, và phải viết thôi. Thời thế tạo ra cái blog tha hồ nạp và xả. Ai cũng nghĩ không gây hậu quả gì đâu, nếu biết gây ra hậu quả thì làm làm gì cho mang họa vào thân. Nhưng thực ra rất ít blog có khả năng mang họa cho mình. Phải có hiểu biết, nhạy cảm, viết hay hấp dẫn, nói chung là tài không thua kém gì các nhà văn nhà báo nhà khoa học nhà văn hóa nhà chính trị (hoặc những nhà này đi viết blog ) thì mới đủ điều kiện cần để gây nguy cho mình. Số này không nhiều nên lực lượng giám sát cũng không lấy làm vất vả lắm, chứ nó đông hàng triệu thì chết luôn. Nghe thì phải nói , đọc thì phải viết , quy luật nó thế. Anh nào có tài thì anh ấy lo, còn người thường thì cứ tự nhiên mà làm.

2 nhận xét:

  1. Việt Nam có khoảng 300.000 blogger

    Trả lờiXóa
  2. Tôi viết xong bài là tôi đi ngủ (tôi ăn và ngủ thất thường lắm), thấy Bác đã còm, lại vào được Blog của Bác, chắc giờ này đang ngủ, chúc ngủ ngon!
    Tôi nghi lắm, nên phân tích và nhận định như vậy.

    Trả lờiXóa