7 thg 11, 2010

Đi đâu

Tổ tiên đã cho ta. Ta có một vùng đất, vùng nước, vùng trời đủ rộng, một vùng luôn là nơi trung tâm chú ý của thế giới , không bao giờ sợ lãng quên, có một "mặt tiền" không dễ gì ai có được. Ta có một phong cách sống hài hòa với tự nhiên với xã hội, ở đâu có đất, có nước là ta tự sống được (giỏi nông nghiệp ), đi đến đâu mọi người sống được là ta sống được, có khi mọi người bỏ đi mà ta vẫn sống tốt vì ta biết thuần hóa tự nhiên. Về việc chung, ta luôn biết chung tay chung sức khi gặp thiên tai địch họa, biết cưu mang cứu giúp đồng bào, tình làng nghĩa xóm chan hòa. Một cuộc sống hiền hòa thanh bình, nhưng cũng rất nhanh chóng xử lý biến cố để cuộc sống lại trở về bình yên. Ngày nay một kiểu sống thường trực như lúc nào cũng có thiên tai địch họa, không có sự thư thả của tiền nhân. Tất cả như điên cuồng chạy đua với hư ảo trần gian thực mà hư hư mà thực. Hãy bình tâm nghĩ lại minh triết tổ tiên, hòa nhập với thiên nhiên, hãy coi những thiết bị tân thời như cái cày cái cuốc, con trâu con ngựa, cái cối cái chày, cái rổ cái rá, cái cung cái nỏ, cái dao cái búa, cái kéo cái kim khi cần thì dùng, khi không thì cất, chứ nó không phải là mục tiêu của cuộc đời, phải mua được cái này, phải sắm được cái kia làm điên đảo tâm can, rồi ra mụ mẫm tưởng là cao là tài, là giỏi là hay mà gây ra bao nhiêu tội lỗi, tàn phá thiên nhiên, tàn phá con người, bao nhiêu nề thói tốt bị tiêu dần, lại còn biện hộ rằng không và sai thì sửa. Cứ như thế rồi ép nhau và bị ép đi đến đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét