2 thg 3, 2011

Đơn vị chiến đấu


Mỗi doanh nghiệp là một đơn vị chiến đấu, giặc là khách hàng (không phải là đối thủ cạnh tranh, đối thủ cạnh tranh chính là đơn vị cùng đánh một loại giặc như nhau ), vũ khí là hàng hóa dịch vụ, điểm ngắm chính là trái tim khách hàng, kết quả trận đánh là tiền thu được.

Nay người ta phân tích khách hàng đã vô cùng kỹ, khách hàng nhiều tiền, ít tiền, khách hàng sẽ có tiền trong tương lai, khách hàng trong nước, ngoài nước, khách hàng xa, khách hàng gần, khách hàng trực tiếp, gián tiếp. Bây giờ người ta đánh vào khách hàng gián tiếp cũng nhiều, người ta cung cấp đủ loại dịch vụ hấp dẫn người dùng nhưng không thu tiền của người dùng mà lại thu tiền của người cần quảng cáo hoặc của người đòi hỏi dịch vụ theo yêu cầu.

Có một số loại vũ khí mới mà ta tiếp cận rất nhanh là chế tạo rô bốt, dịch vụ mạng. Đơn vị điển hình đánh chiếm được ra nước ngoài đi đầu vẫn là viettel, bây giờ mới nổi có tosy. Ta vẫn đang còn phải dùng vũ khí thô sơ là gạo, cà phê, cao su, thủy sản ; có khi còn dùng cả di sản (hữu hình, vô hình ) của ông bà tổ tiên làm vũ khí (thật buồn ) như dùng tài nguyên khoáng sản làm vũ khí, hy sinh tập tục tốt của ta làm vũ khí (mở sòng bạc ).

Vì tiền người ta bất chấp các loại vũ khí để sử dụng, người ta không nghĩ đến con người cũng là một loại vũ khí đặc biệt, khi được đào tạo đúng cách, con người sẽ thành một sức mạnh vô địch. Biết bao nhiêu cô gái cảm tử, lấy thân mình làm vũ khí để kiếm tiền nuôi gia đình, những con người này được quan tâm đào tạo sẽ thành một sức mạnh lớn cho đất nước. Những chàng trai không được huấn luyện bao nhiêu phải lấy thân mình làm vũ khí đi đến những vùng đất xa sôi để kiếm ít tiền cho gia đình và đem về ngoại tệ cho ai đó môi giới và thu thuế.

Cả thế giới đã thực sự là một chiến trường, chiến trường kinh tế xen lẫn với chiến trường chiến tranh, chúng sẽ tiêu diệt tất cả những dân tộc không có đủ sức mạnh.

Mở đường Trường Sơn

Cụ lại mở đường Trường Sơn
Xưa đánh Mỹ cần người cần của
Cụ làm theo đảng cũng là lệnh dân
Con đường huyết mạnh đánh loài ngoại xâm
Bây giờ đến tuổi bình yên
Giặc đâu sao thấy nhao nhao khắp trời
Bình yên xếp đó lại vào trận thôi
Tây nguyên quan trọng đã có anh hào
Điện biên vào trận pháo ta ra vào
Miền Tây Nam bộ cũng cần có quân
Dù sao vẫn phải hậu cần
Là nơi đánh thắng từ ngoài vào trong
Trường Sơn nay vẫn Trường Sơn
Con đường huyết mạch vẫn là đất đai
Giặc kia rất biết sẽ phá cho tan tành
Xung phong ai sẽ đi đầu
Tư lệnh đã có vẫn cần nhiều tân binh
Không hy sinh chắc khó yên lành
Ngày thống nhất không xa nhưng còn rắc rối
Tiến về đồng bằng ta quét sạch giặc thù
Tiến về mọi miền ta giải phóng thành đô
Ở đâu xứ sở lạ kỳ
Làm ăn không được chỉ đánh hoài giặc thôi

Chờ chết

Có hai câu chuyện có thật, người cha chỉ sinh được một người con trai, đến lúc già yếu, người con tự biết thế nào rồi cha cũng qua đời, người con thấy trong làng có nhiều việc không vừa ý, nếu phiền dân làng lo tang cho cha mình, sau này các đám tang khác không chu tất được, dân làng sẽ phiền trách vì không tận tâm với việc làng. Nếu có đông anh em thì thay phiên nhau tham gia việc chung, không ảnh hưởng đến việc kiếm sống. Nghĩ vậy người con trong nhiều ngày tự đào một cái lỗ để chôn cha khi cha qua đời. Ngày đó cũng đến, người con thắp nhang, khấn vái cha và quấn cha vào cái chiếu rồi nhanh chóng vác đi chôn, kẻo dân làng thấy rồi sinh nhiều chuyện. Chuyện có thật nữa là có hai anh em nhà kia, người em không lấy được vợ phải ở với người anh, thật hẩm hiu đã vậy người em lại hay bệnh đau, đến khi liệt giường thì lại kéo dài. Người anh không biết nghĩ thế nào mà cũng đi đào một cái hố, chọn thời điểm thích hợp đem người em đi chôn. Người em nói với người anh, em chưa chết mà, người anh nói đằng nào mày chả chết, mày sống có làm lợi được gì đâu, nói rồi người anh lấp đất luôn. Thời nay bệnh ung thư có ở khắp nơi, bệnh si đa cũng khắp vùng, si đa hay gắn với nghiện ngập, biết là chết mà không bỏ được, vì vậy mà không ít người phải chứng kiến cái giai đoạn cuối của người chết. Cái giai đoạn chờ chết thật là đau khổ, nó hao tổn, nó buồn chán, nó ảnh hưởng tiêu cực lên không biết bao nhiêu người. Xử lý với cái chết không thể áp dụng như hai câu chuyện ở trên, hơn nữa ở ta chưa có việc xử lý chết theo nguyện vọng, chắc không có ai muốn chết, vì vậy mà có giai đoạn chờ chết.

Vô phương

Mọi người nêu ra đủ thứ hậu quả của con bệnh, lở loét lung tung, máu mủ khắp chỗ, hôi thối khắp gầm trời ; người khạc nhổ, người bịt mũi, người bỏ đi tránh con bệnh, người tìm cách chịu đựng chung sống với nó, người tìm cách kiếm chác trên con bệnh này. Nguyên nhân bệnh và cách chữa đã có nhiều bậc lương y cao tay chỉ ra phương dược, chỉ có điều con bệnh lạ đời này nó sẽ giết chết những ai chẩn đúng bệnh nó, nó sẽ giết chết những ai có ý đồ chữa trị. Bây giờ hết phương, người ta lại nghĩ ra cách phát tín hiệu bóng gió xem con bệnh có thuyên giảm được chút nào hay chút ấy. Ai cũng sợ nó, nó còn nguy hơn con bệnh si đa đang cầm kim tiêm sẵn sàng đâm vào người nào nó muốn. Biết bao nhiêu bậc ưu thời mẫn thế đang đau đầu với ca bệnh này. Có ai có phương dược gì hay không đây.